Chương trước
Chương sau
“Quá, quá giang chứ.”
Dạ Chu không do dự, bèn trèo lên xe ngựa ngồi đối diện Đường Quả.
Cũng may xe ngựa rất rộng rãi, ở trong chỉ có 2 người, giữa 2 người còn có một bàn nhỏ có ấm trà nóng và 2 miếng bánh. Có thể thấy người phụ nữ trước mặt là người biết hưởng thụ.
“Ta là Chu Dã.”
Đường Quả nhìn chằm chằm khuôn mặt Dạ Chu, cô cúi mắt, khoé miệng giương nụ cười: “Không thành thật vậy à.”
Dạ Chu hơi mất tự nhiên, bật ra 2 chữ: “Dạ Chu.”
“Ta là Đường Quả.”
Đường Quả ăn miếng bánh. Dạ Chu quan sát cô. Cô cũng quan sát Dạ Chu, thấy đối phương nghe tên cô thì trong mắt lộ ra vẻ lạ lùng, cô rất thoải mái và ăn miếng bánh.
“Muội quen ta ư?”
Đường Quả chống tay trên bàn và tiến sát Dạ Chu, ghé sát khuôn mặt tinh xảo trong gang tấc, khiến Dạ Chu dao động, nhất là còn có mùi thơm phảng phất làm say lòng người.
Hắn kiềm chế rồi bật ra một câu: “Cô Đường, ta muốn xuống xe.”
Hắn không quá giang nữa, quá giang thì quá giang, sao lại gặp kẻ bám đuôi thế này.
Tính ra đối phương còn 2 năm nữa mới 18, trong lòng Dạ Chu run rẩy, hôn ước đáng ghét này, trò đùa chết tiệt, sao họ lại coi là thật chứ.

“Được thôi.”
Đường Quả không ngăn cản: “Xa phu, dừng lại đi.”
Dạ Chu không ngờ lại dễ dàng như thế, hắn không để ý, nhất thời cũng không có hành động gì.
“Muội không có gì muốn nói sao?” Hắn hỏi dò.
“Ừm, có.” Đường Quả hình như nhớ ra và nói: “Hôm nay ngươi bước xuống đây thì từ nay vĩnh viễn đừng lên nữa.”
Dạ Chu là vị hôn phu mà nguyên chủ lúc nhỏ cầu xin cho mình.
Bất kể là nguyên chủ kiếp trước, hay là tiền kiếp của Đường Hoan, Dạ Chu đều tránh nguyên chủ. Kiếp này của Đường Hoan, nguyên chủ lại nỗ lực tu luyện chính là vì đuổi kịp bước chân của Dạ Chu.
Dạ Chu chỉ cảm thấy lúc nhỏ nói muốn cưới cô làm vợ, chỉ một câu nói đùa chứ không coi là thật.
Nguyên chủ thì nhớ, từ đó về sau cứ luôn đuổi theo hắn.
Sau này Dạ Chu đề nghị một điều kiện, chỉ cần cô có thể cùng hắn phá vỡ khoảng trống, hắn sẽ đồng ý với điều kiện của nguyên thân.
Kiếp trước, lúc nguyên chủ tu luyện tới đỉnh cao lại vì Dạ Chu mà chết.
Kiếp trước của nguyên chủ, trước khi gả cho gia tộc nhỏ kia, cô đã truyền tin cho Dạ Chu. Đương nhiên là không có thư từ, cuối cùng ôm hối tiếc mà chết.
Cho nên cô để Dạ Chu lên xe ngựa.

“Còn không xuống hả?”
Dạ Chu hơi khó xử, vốn tưởng vì người phụ nữ có mục đích này, không ngờ là cô gái nhỏ có hôn ước với hắn.
“Còn không xuống nữa, sau khi ta về, thì sẽ tấu xin Dạ Hoàng, xin ngài ấy làm chủ hôn lễ của chúng ta.”
“Muội nằm mơ đi!”
Dạ Chu cũng không do dự nữa, bóng hình vụt qua, bóng đỏ xẹt qua, hắn nhảy xuống xe.
“Lúc nhỏ chẳng qua chỉ là lời nói đùa, cô Đường, muội đừng có cố chấp như vậy được không?”
Đường Quả bưng ly trà và vén rèm lên, khoé miệng hơi nhếch lên: “Hãy nhớ lời ta nói, sau này đừng lên xe ngựa của ta nữa.”
“Sau khi quay về thành chủ, ngươi đừng đi vội, ta sẽ tấu xin Dạ Hoàng, giúp chúng ta huỷ hôn.” Đường Quả uống một hớp rượu và nói: “Sau này ta sẽ không đeo bám ngươi nữa, hy vọng ngươi cũng sẽ không quấy rầy ta.”
“Yên tâm. Ta không thể nào đeo bám muội đâu, dồ bám dai như đĩa.”
Dạ Chu thở phào, từ nay về sau cuối cùng hắn cũng yên tâm tu luyện, không sợ bị người khác ép hôn nữa.
“Muội … muội thật sự quyết định huỷ hôn ư?”
Dạ Chu không chắc chắn hỏi lại, rõ ràng là chuyện rất vui nhưng hắn cứ cảm thấy hơi bất an.
Đường Quả gật đầu: “Theo đuổi ngươi mệt quá, không muốn theo nữa. Người đẹp trai hơn ngươi rất nhiều, tại sao cứ lãnh phí tâm trí lên người của ngươi, suy đi nghĩ lại, thì cảm thấy không đáng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.