Chương trước
Chương sau
Khi Lâm Dật Trì xuất hiện, Đường Tranh lập tức chú ý thấy Đường Quả nắm chặt góc áo mình, gương mặt cô hơi giãy dụa và bối rối.
Anh nhìn cô, cô cũng nhìn anh.
Ánh mắt cô lộ ra một loại bi thương, giống như một chú nai con bị bỏ rơi.
Đường Tranh nhất thời không đoán ra được Tiểu Quả nhà mình có chuyện gì, vừa rồi vẫn còn rất tốt, nhưng Lâm Dật Trì vừa đến thì Tiểu Quả lại như vậy.
Thế là, Đường Tranh càng nhìn Lâm Dật Trì càng thấy không vừa mắt.
Anh nhìn Lâm Dật Trì một cái, nhất là khi nhìn thấy anh ta ôm theo một bó hoa hồng thì giọng nói càng thêm lạnh lùng hơn: “Lâm tổng, Tiểu Quả không thích hoa hồng.”
Lâm Dật Trì vẫn cố gắng duy trì nụ cười bên môi: “Anh cứ nghĩ là em thích, Tiểu Quả, em thích hoa gì, sau này anh sẽ mang đến.”
Ngoài mặt thì vẫn mỉm cười nhưng trong lòng Lâm Dật Trì rất muốn mắng chửi một trận.
“Chỉ cần là anh tặng thì Tiểu Quả đều không thích.”
Đường Tranh nói chuyện vẫn cố ý quan sát biểu cảm của Đường Quả, anh khẽ thì thầm vào tai cô: “Tiểu Quả, anh trai nghĩ Lâm Dật Trì không phải người tốt.”
Mặc dù giọng nói rất nhỏ, nhưng Lâm Dật Trì đứng khá gần.

Câu nói của Đường Tranh truyền đến tai anh ta.
Lâm Dật Trì cố gắng kiềm chế vẻ mặt của mình mới không để cơn tức giận bùng phát, Đường Tranh thực sự khinh người quá đáng.
Ánh mắt Lâm Dật Trì lóe lên một tia lạnh lẽo, ban đầu anh ta không có ý định làm gì Đường gia. Nhưng mà thái độ của Đường Tranh như thế này làm anh ta tức giận, một ngày nào đó anh ta sẽ nắm được toàn bộ Đường gia trong tay, dẫm nát người đàn ông kiêu ngạo kia dưới chân.
“Tiểu Quả, tin tưởng an trai, người này không thích hợp với em.”
Còn gì khó chịu hơn khi bị nói xấu ngay trước mặt như thế này?
Lâm Dật Trì cảm nhận được vô cùng sâu sắc ác ý của Đường Tranh.
Đường Quả nắm lấy ống tay áo Đường Tranh, ngẩng đầu lên, khóe miệng tươi cười, giống như vô cùng nghe lời anh trai: Vâng, anh trai nói thế nào thì là thế đó.”
Lâm Dật Trì: “…” Cô rốt cuộc có chính kiến hay không vậy? Không phải nói là yêu sâu đậm sao?
Đường Tranh vô cùng hài lòng, xem ra Tiểu Quả nhà mình cũng không hề thích Lâm Dật Trì như anh tưởng.
“Đường tổng, anh làm như thế có phải hơi quá đáng không?” Lâm Dật Trì chính là Ninja Rùa, bị khiêu khích thì không nhẫn nhịn nổi, trực tiếp nói thẳng.

Vẻ mặt Đường Tranh đầy ý cười: “Quá đáng? Ý Lâm tổng là sao?”
“Tiểu Quả là người trưởng thành, những lời Đường tổng vừa nói chẳng lẽ không quá đáng sao?” Lâm Dật Trì nhíu mày: “Cô ấy có quan điểm và suy nghĩ riêng của mình. Cho dù Đường tổng quan tâm chiều chuộng em gái, nhưng trên phương diện tình cảm của Tiểu Quả, anh cũng không nên tham dự nhiều như vậy.”
Lâm Dật Thần cho rằng mình nói rất có lý, anh ta không nghĩ là Đường Quả không thích mình mà chỉ nghĩ là Đường Tranh đang hạn chế cô.
Nhưng mà hôm nay số phận đã sắp đặt anh ta phải nhận trái đắng.
“Ý của anh trai chính là ý của tôi.”
Đường Quả nói một cách nghiêm túc và thành thật: “Tôi thích anh trai tham gia vào tất cả mọi chuyện của tôi, bao gồm cả tình cảm và cuộc sống.”
Nói xong, cô còn khẽ nâng cằm lên: “Thế nên hi vọng Lâm tổng không nói xấu anh trai tôi.”
“Có vẻ như anh trai tôi không thích Lâm tổng cho lắm.” Gương mặt thiếu nữ trắng sáng hiện lên một nét lạnh lùng: “Lâm tổng, mong anh sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, tôi không muốn nhìn thấy anh trai tôi vì sự có mặt của anh mà không vui.”
Gân xanh trên trán Lâm Dật Trì đập thình thịch, sau mỗi câu nói của cô, sắc mặt anh ta càng lúc càng khó coi.
Lớn như vậy rồi, anh ta chưa bao giờ bị mất mặt như thế này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.