Chương trước
Chương sau
“Anh có nhiều việc lắm không?”
Gần đây Đường Tranh luôn dùng tốc độ nhanh nhất để giải quyết xong việc của công ty, sau đó lập tức chạy đến bệnh viện.
Anh cũng không biết tại sao ngày nào mình cũng mong ngóng được nhìn thấy cô bé tội nghiệp kia. Nghĩ đến đôi mắt long lanh ngơ ngác của cô, trái tim anh dù có cứng rắn thế nào cũng sẽ tan chảy thành nước.”
“Cũng bình thường.”
Đường Tranh nhẹ nhàng xoa đầu Đường Quả, cảm giác ở tay rất tốt, khóe miệng anh hơi nhếch lên.
Anh thấy ân hận, thực ra Tiểu Quả vô cùng đáng yêu, trước đây anh đã bỏ lỡ rất nhiều thời gian ở bên cô, bây giờ nghĩ lại cảm thấy hơi hối hận.
Sau lưng họ là hai người vệ sĩ cao lớn, ngoài ra vẫn còn một nữ vệ sĩ nữa, cũng là trợ lý sinh hoạt của Đường Quả.
Sau khi sự việc kia xảy ra, Đường Tranh đã chọn những người này cho cô.
Anh cứ tưởng Đường Quả sẽ không thích, ai ngờ cô lại vui vẻ chấp nhận, lại còn vô cùng cao hứng.
Thấy Tiểu Quả ngoan ngoãn nghe lời như vậy, các đường nét trên gương mặt Đường Tranh cũng trở nên dịu dàng.
“Anh trai, những lời trước đây anh nói là thật sao?”
Đường Tranh bừng tỉnh trong cơn mơ, bắt gặp ánh mắt thấp thỏm của cô thì cảm thấy vô cùng yêu thương. Rốt cuộc thì cô sợ anh không thích cô đến mức nào, sự thờ ơ lạnh lùng của anh trước đây đã gây ra cho cô bao nhiêu thương tổn.
Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, khẽ vỗ về lưng cô: “Là thật.”

“Vậy thì tốt.”
“Anh trai đã nói là sẽ tính, sau này không được phép không thích Tiểu Quả, cũng không được phép ghét bỏ Tiểu Quả, càng không được phép đuổi Tiểu Quả đi.”
Đường Quả ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm túc: “Nếu như anh phạm sai lầm, cả đời này Tiểu Quả sẽ không tha thứ cho anh.”
“Nếu như sau này anh trai ghét Tiểu Quả, vậy thì Tiểu Quả sẽ biến mất khỏi thế giới này mãi mãi, để anh không bao giờ tìm thấy được.”
Cô nói vô cùng nghiêm túc, làm cho Đường Tranh có một cảm giác cô sẽ bay đi bất cứ lúc nào, cảm giác này làm cho anh vô cùng hoảng hốt.
Anh đã quên mất trước đây mình đã bài xích cô bé này như thế nào. Bây giờ anh chỉ muốn ôm cô thật chặt, vô cùng cẩn thận, không thể đánh mất cô.
Anh mím chặt môi, gắt gao ôm lấy vai cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Sẽ không có chuyện đó đâu.”
Quả nhiên, nghe được câu trả lời này, Đường Quả cười vô cùng vui vẻ.
“Em nhớ rồi.”
“Tiểu Quả.”
Bỗng nhiên một giọng đàn ông vang lên làm gián đoạn bầu không khí hài hòa.
Lâm Dật Trì cố gắng kiềm chế biểu cảm của mình, vốn dĩ anh ta vẫn có chút tình cảm với Đường Quả.

Nhưng phần tình cảm này sau khi bị Đoạn Lệ Hồng thuyết phục vô số lần, nói Đường Quả tốt như thế nào, khuyên anh ta mau chóng cưới cô, đã hoàn toàn tan biến.
Anh ta cảm thấy Đường Quả là một cô gái giàu có nhưng mưu mô, những điều không nói được trước mặt anh ta thì sau lưng lại lén xúi giục mẹ anh ta.
Mấy năm nay, anh ta đã gặp không ít người phụ nữ như thế này, thế nên lúc bắt đầu anh ta cũng cho rằng Đường Quả là một người như vậy.
Gần đây anh ta và Thanh Thanh rất hòa thuận, nếu không phải vì tình hình hiện nay của Lâm gia thì anh ta rất muốn đưa Thanh Thanh về nhà.
Nhưng với gia thế của Thanh Thanh thì Lâm gia nhất định sẽ không đồng ý.
Trừ khi anh ta nắm trong tay toàn bộ Lâm gia, nếu không anh ta và Thanh Thanh sẽ không có kết quả gì.
Anh ta không muốn Thanh Thanh phải chịu ấm ức, thế nên chỉ có thể giấu diếm Thanh Thanh, chịu nhận phần thiệt thòi về mình.
“Nghe nói ngày mai em xuất viện, đúng lúc anh xử lý xong hết chuyện của công ty.” Lâm Dật Trì mỉm cười: “Xin lỗi, mấy hôm nay anh bận quá nên không có thời gian đến thăm em.”
“Chờ sau khi em xuất viện, anh sẽ bồi thường cho em.”
Lâm Dật Trì tự cho rằng tình cảm Đường Quả dành cho mình vô cùng sâu đậm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.