Chương trước
Chương sau
“Quả Quả của chúng ta ưu tú như vậy, tại sao ông trời lại không đối xử với con tốt một chút chứ?”
Đổng Mai thở dài, sờ trán con gái: “Tiểu Tranh rất tốt, chỉ đáng tiếc…”
“Ngã từ trên cao xuống như vậy, cơ thế có vấn đề gì không?” Đổng Mai lo lắng hỏi, mặc dù thân thể bảo bối nhà bà trước nay đều không có vấn đề gì, nhưng khi bác sĩ nói vẫn có thể có những xác suất nhỏ thì bà không thể yên lòng được.
Đường Quả lắc đầu: “Không có vấn đề gì đâu ạ, mấy ngày nữa là con có thể xuất viện rồi.”
Từ khi hai vợ chồng Đổng Mai trở về, ngoại trừ những lúc Đường Lập Thành đến công ty thì hai vợ chồng hầu hết đều ở bệnh viện với công chúa nhỏ của mình.
Ai cũng nói Đường gia cưng chiều con gái, chiều chuộng con gái mình không khác gì một cô công chúa nhỏ.
Người ngoài có thể cảm thấy khoa trương, nhưng Đoạn Lệ Hồng thỉnh thoảng cũng đến bệnh viện lại vô cùng rõ ràng. Những lời đồn đại bên ngoài còn không khoa trương bằng đôi vợ chồng nhà này.
Nhìn hai vợ chồng yêu thương chiều chuộng Đường Quả như vậy, Đoạn Lệ Hồng đã tính toán kĩ, càng ngày càng cảm thấy chỉ cần con trai mình cưới được công chúa nhỏ của Đường gia thì sẽ vô cùng có lợi.
Mặc dù Đường Tranh mới là người thừa kế của Đường gia, nhưng tất cả mọi người đều biết Đường Tranh chỉ là con nuôi.
Bà ta không tin đến lúc chia cổ phần, vợ chồng Đường Lập Thành lại để con gái phải chịu thiệt thòi, nhất là đó lại là con gái ruột của mình.
Hơn một nửa cổ phần công ty sẽ thuộc về Đường Tranh, còn một nửa còn lại tất nhiên sẽ là của con gái ruột.
Sau này Đường Quả trở thành người của Lâm gia, vậy thì số cổ phần này nghiễm nhiên cũng thuộc về Lâm gia.
Đoạn Lệ Hồng càng nghĩ càng cảm thấy hài lòng, cứ nghĩ đến cổ phần công ty là lại cảm thấy vừa ý với cô con dâu tương lai. Cho dù sau này kết hôn rồi có xấu tính thế nào thì cũng có thể đem về nhà làm vật trang trí.
Hơn nữa, sau này cô tới Lâm gia thì cũng là người Lâm gia, chỉ cần bà ta dạy dỗ đàng hoàng thì nhất định sẽ nghe lời.
Thấy Đường Quả sắp xuất viện mà con trai nhà mình vẫn không thấy đâu, Đoạn Lệ Hồng rất không hài lòng.

Đây là lúc để cho đối phương nhìn thấy thành ý của mình, không biết Dật Trì đang làm cái gì.
“A Mai, hôm nay tôi không ở cùng mọi người được, tôi có một số việc cần phải xử lý.” Đoạn Lệ Hồng nói xong thì nhìn Đường Quả: “Tiểu Quả sắp xuất viện rồi nhỉ? Chờ khi nào xuất viện thì nhớ đến nhà bác chơi nhé.”
“Anh Lâm của cháu ngày nào cũng nhắc đến cháu, nhưng gần đây công ty có chút vấn đề nên phải ở công ty giải quyết.”
“Nhưng mà nó cũng không quên Tiểu Quả, lúc nào cũng dặn bác đến thăm cháu, còn bảo bác mua hoa đến tặng cháu.”
Đoạn Lệ Hồng hài lòng nhìn bó hoa hồng đỏ trên bàn. Cũng may Dật Trì có người mẹ chu đáo như bà ta, nếu không thì con dâu chưa đến tay đã rơi mất.
“Mẹ ơi, hôm nay anh trai không gửi hoa đến sao?” Đoạn Lệ Hồng vừa đi, Đường Quả đã hỏi.
Đổng Mai bất lực mỉm cười, xoay người cầm một bó hoa bách hợp vừa chớm nở: “Đã gửi đến từ sớm.”
Không phải là vì Đoạn Lệ Hồng vẫn chưa đi nên bà cũng ngại thay sao?
Con gái bà thích hoa bách hợp, Lâm Dật Trì lại tặng hoa hồng, hoàn toàn không để con gái bà ở trong lòng.
Nói chung là Lâm Dật Trì không bước qua được cửa của Đổng Mai. Hơn nữa thái độ của Đường Quả cũng làm vợ chồng bà không coi trọng Lâm gia.
Đổng Mai vừa bày bó hoa bách hợp ra thì Đường Tranh cũng đến, anh nhìn thoáng qua bó hoa hồng bị lấy ra.
Đáy mắt lóe lên một tia sáng, đầu tiên là ân cần hỏi han sức khỏe của Đường Quả, sau đó nhìn sang bó hoa hồng kia: “Anh đem ra ngoài nhé.”
Tất nhiên, đến cuối cùng bó hoa đó cũng không thoát khỏi sự tàn nhẫn của Đường Tranh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.