Sau khi Lâm Dật Trì ôm tâm sự rời đi thì Đường Tranh cười lạnh một tiếng.
Thấy Tiểu Quả tò mò nhìn mình thì khẽ ho nhẹ một tiếng, cầm lấy bó hoa bách hợp: “Tiểu Quả thích hoa hồng hay hoa bách hợp?”
“Hoa bách hợp.”
Câu trả lời không chút do dự của cô làm Đường Tranh vô cùng hài lòng.
Anh mỉm cười: “Vậy anh có thể cất bó hoa hồng trong bình đi được không?”
“Được ạ.”
Đường Quả ngây thơ trả lời, ánh mắt nhìn chăm chú vào bó hoa bách hợp, vô cùng yêu thích.
Điều này làm cho Đường Tranh cảm thấy bây giờ mình có vứt luôn bó hoa hồng đó đi cũng không sao, Tiểu Quả nhà anh thích hoa bách hợp chứ không phải hoa hồng tầm thường.
Anh tùy ý nhấc bó hoa hồng lên, sau đó cẩn thận cắm bó hoa bách hợp của mình vào.
Ngoài cười nhưng trong không cười: “Bỏ đi thì tiếc quá, để anh đưa cho người khác.”
Đường Quả gật đầu, nhìn theo bóng dáng Đường Tranh ra khỏi phòng bệnh.
Đường Tranh ra ngoài, nụ cười trên mặt lập tức biến mất. Anh đi tới thùng rác, vò cánh hoa hồng một chút rồi cười lạnh, ném bó hoa vào thùng rác.
Nụ cười trên môi vô cùng nguy hiểm, thậm chí còn có vài phần biến thái.
Đường Tranh trở lại phòng bệnh với một nụ cười dịu dàng, cứ như là mình và người kinh khủng lúc trước là hai người khác nhau.
“Tiểu Quả thích Lâm Dật Trì à?”
Đường Quả ngẩng đầu lên: “Sao anh lại hỏi thế?”
Đường Tranh hơi hối hận, mặc dù trong số những người cùng trang lứa, Lâm Dật Trì là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nu-phu-binh-tinh-mot-chut/915078/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.