“Tiểu Tranh, nói chuyện với cha mẹ một chút.”
Lời nói của Đường Lập Thành làm Đường Tranh hơi giật mình. Anh nhìn Đường Lập Thành và Đổng Mai, hai người đều vô cùng nghiêm túc, cuối cùng gật đầu.
Ba người rời khỏi bệnh viện, rõ ràng bệnh viện không phải nơi thích hợp để nói chuyện.
Cả ba về thẳng biệt thự, vào thư phòng của Đường Lập Thành.
Đổng Mai muốn nói gì đó nhưng lại thôi, Đường Lập Thành cho bà một cái nhìn trấn an, bà không thể làm gì khác hơn, đành phải gật đầu rồi ngồi yên một bên không lên tiếng.
“Cha, cha nói đi.”
Đường Lập Thành nhìn chàng trai tướng mạo tuấn dật trước mặt, nghĩ đến chàng trai này từ nhỏ đến lớn đều ưu tú, hôm nay đã là chủ tịch tập đoàn Đường Thị, xử lý mọi chuyện rất tốt thì trong lòng rất yên tâm.
“Năm đó cha đưa con từ cô nhi viện về đã dốc lòng bồi dưỡng con.” Đường Lập Thành lên tiếng, không quanh co lòng vòng: “Con cũng vô cùng ưu tú, chưa bao giờ để cha phải thất vọng.”
“Con rất xuất sắc.” Đường Lập Thành không chút do dự khen ngợi: “Bây giờ cha không cần phải làm gì cả, một mình con cũng có thể quản lý Đường Thị rất tốt.”
“Ban đầu, cha và mẹ con đã có một dự định.”
“Cũng chính bởi dự định đó mà cha mẹ đã bồi dưỡng con trở thành người thừa kế của tập đoàn Đường Thị, cũng bồi dưỡng con trở thành con rể tương lai của mình.” Đường Lập Thành nói thẳng: “Nhưng mà bây giờ nghĩ lại, có vẻ như cha mẹ chưa từng hỏi ý kiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nu-phu-binh-tinh-mot-chut/915079/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.