Hình như Lâm Tô Ngọc mơ một giấc mơ.
Trong mơ, cả người cô nhẹ bẫng, ngay cả sức lực động đậy ngón tay cũng không có.
Mỗi ngày Tiêu Vọng đều cho cô ăn ba bữa đúng hạn đủ lượng.
Ban ngày, hắn ôm cô vào lòng nói những lời yêu thương âu yếm khiến xương cốt cô tê dại. Ban đêm hắn động tay động chân với cô, nói những lời thô tục làm cô xấu hổ.
Cô không ghét hắn nhưng cô không thích như vậy.
Cánh tay truyền đến một cơn đau rất nhỏ, Tiêu Vọng cầm kim tiêm tiêm thứ gì đó vào người Lâm Tô Ngọc, ý thức cô dần dần sáng tỏ.
Giấc mơ tan vỡ, đó rõ ràng là những gì cô đã trải qua trong mấy ngày này!
Lâm Tô Ngọc tỉnh táo lại, nói không tức giận là giả.
Hắn muốn ở bên nhau như vậy thì cứ ở bên nhau đi.
Chờ cô rời khỏi đây, hắn chỉ có khóc.
Cô không muốn quan tâm lúc đó hắn sẽ thế nào.
Tiêu Vọng ném ống tiêm cho người máy thu dọn, ngón tay thon dài vuốt ve mặt cô, "Sao rồi, có khó chịu không?"
Lâm Tô Ngọc rũ mắt, kiềm chế cảm xúc của mình, "Đã mấy ngày trôi qua rồi?"
"Ba ngày." Tiêu Vọng hôn mặt cô, "Tôi cũng không muốn làm thế với em, đều tại em không nghe lời."
Lâm Tô Ngọc không phản bác mà chỉ ậm ừ, "Em đã thông suốt rồi."
Tiêu Vọng đánh giá cô, sau khi xác định cô không nói dối, hắn ôm cô vào lòng, hôn lên mái tóc cô, "Vậy thì khi nào chúng ta kết hôn?"
Không có chỗ nào trên người cô mà hắn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nhin-han-dien-cuong/1017060/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.