"Không được!" Lâm Tô Ngọc lo lắng hô lên, ấn tay hắn xuống.
Tiêu Vọng ngước mắt, con ngươi màu tím đầy u ám.
Cô sợ chuyện này sẽ chọc tức hắn, vội vàng nhẹ giọng nói tiếp: "Đừng như vậy, tôi... Không phải anh nói tôi ngủ gần một ngày rồi sao, tôi chưa tắm rửa, như vậy không sạch sẽ."
Cô muốn khóc.
Đây là lý do rác rưởi gì vậy? T.T
Nhưng tạm thời cô không thể nghĩ ra lý do nào khác.
"Được." Tiêu Vọng mỉm cười, dùng vân tay cởi bỏ trói buộc cho Lâm Tô Ngọc, nghiêng người bế cô lên, "Tôi bế em đi tắm rửa."
Lâm Tô Ngọc kêu lên một tiếng, nhìn Tiêu Vọng bế cô vào phòng tắm, "Từ từ."
Tiêu Vọng tiếp tục bước đi, "Cái gì?"
Biểu hiện của hắn có một chút nguy hiểm.
"Để tôi tự tắm rửa."
Lâm Tô Ngọc muốn nhảy ra khỏi lòng hắn, cuối cùng vẫn bị hắn ôm chặt.
"Chúng ta cùng nhau tắm."
Giọng điệu không cho cự tuyệt.
Tiêu Vọng nhìn lỗ tai trở nên ửng hồng của cô, không nhịn được ngậm vào miệng.
Cô thật mềm, thơm quá...
Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô tắm xong bước ra khỏi nhà tắm, hắn đã muốn giúp cô tắm rửa.
Cô không biết rằng, hắn thích dáng vẻ những giọt nước đọng lại trên tóc và da thịt cô như thế nào.
Hắn muốn làm cả người cô ướt, ôm cô như vậy vào lòng, nhìn cô, hôn cô, sờ cô...
Ánh mắt màu tím của Tiêu Vọng càng trở nên sâu hơn.
Giờ phút này Lâm Tô Ngọc đã hiểu rõ, vì sao lúc trước cô không phản cảm khi Tiêu Vọng đụng chạm.
Cô có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nhin-han-dien-cuong/1017059/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.