Suy nghĩ trong đầu của Lâm Tô Ngọc với những cảnh trong mơ càng ngày càng mơ hồ, cô xoa mày, nhắm mắt lại, "Không nhớ rõ."
Tiêu Vọng hừ nhẹ, liếm lên cổ cô.
Sự ướŧ áŧ mềm mại lướt nhẹ lên chiếc cổ nhạy cảm, Lâm Tô Ngọc co rúm lại, muốn đẩy Tiêu Vọng ra.
Tay cô đặt lên bả vai Tiêu Vọng, hắn híp mắt hỏi cô, "Sao?"
Hắn liếm cũng đã liếm rồi, đẩy ra cũng vô ích.
Cô hậm hực xoa vai hắn, cười nói: "Sờ chút thôi."
Tiêu Vọng nở một nụ cười rạng rỡ, hắn hôn lên mặt cô, rồi chỉ vào mặt mình, "Sờ chỗ này."
Hắn chớp đôi mắt, ngoan ngoãn mong chờ cô đụng chạm.
Lâm Tô Ngọc mỉm cười sờ lên mặt hắn, "Em vừa nghĩ, nếu chúng ta kết hôn, em phải mời chị họ đến."
"Vì sao?" Ý cười trên mặt Tiêu Vọng dần phai đi.
Hắn không thích Lâm Tô Ngọc nhắc tới người khác, nghĩ đến người khác.
Dù là kẻ thù của cô, hắn cũng sẽ cảm thấy cô cũng có khả năng cười với người kia, thích người kia.
Hắn chỉ muốn ngăn lại hết tất cả mọi người xung quanh cô.
Hắn chỉ cần một mình cô là đủ rồi.
Cô cũng nên giống như vậy.
Lâm Tô Ngọc kiên nhẫn nũng nịu với hắn: "Trước kia em vẫn luôn nghĩ, nếu em kết hôn, nhất định phải mời người thân trong nhà đến. Bây giờ.... Người nhà em đều đã chết, chỉ còn lại chị họ. Tuy em và chị ta quan hệ không được tốt lắm, nhưng chị ta vẫn là người thân của em."
Ánh mắt Tiêu Vọng lạnh lùng, cô tiếp tục nói: "Đợi đến lúc chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nhin-han-dien-cuong/1017061/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.