Editor: Ngạn Tịnh.
Sáng sớm hôm sau, Hoắc Nịnh bò dậy.
Việc đầu tiên làm, chính là mở điện thoại di động ra.
Chỉ là trong nháy mắt, anh liền trở nên mất mát.
Cô không trả lời tin nhắn.
Nghĩ nghĩ, Hoắc Nịnh tự an ủi mình.
1 giờ sáng, cô hẳn là đã ngủ, không thấy được.
6 giờ sáng có chút sớm, có lẽ cô còn chưa dậy.
Nếu, nếu cô thấy được, nhất định sẽ trả lời.
Sau khi rửa mặt xong, anh lên xe, sau đó theo thói quen mở Weibo ra. Hoắc thị cưỡng bách mỗi giám đốc đều phải mở một Weibo để ca tụng công đức của Hoắc gia, Hoắc Nịnh dưới sự áp bách của cao tầng, cũng mở.
Hơn nữa.
Bởi vì nhan sắc hiếm có của anh, fans của anh, cũng là cao nhất trong đám giám đốc Hoắc thị.
Hệ thống nhắc nhở rất nhiều người chú ý mới, Hoắc Nịnh tùy ý liếc mắt một cái, sau đó tắt di động. Không bao lâu, anh hình như nhớ tới cái gì, sau đó nhanh chóng mở màn hình, bấm vào đám người vừa theo dõi mình gần đây.
"Bé Nịnh Mông" 11: 44 đêm qua vừa theo dõi bạn.
Bé, Nịnh, Mông?
Ảnh đại diện là một quả chanh, Hoắc Nịnh nhìn thấy nó, ma xui quỷ khiến bấm vào.
Sau đó, anh nhộn nhạo.
Trang chủ của Bé Nịnh Mông, dùng chính là ảnh chụp của Lục Nhất Lan, tiếp đó là dòng tóm tắt cá nhân của cô, [neverhandadreametrue/ Vẫn luôn tìm một người]
Vẫn luôn tìm một người.
Hoắc Nịnh tự cho rằng, người này, có lẽ là anh.
Dù sao cũng chính là anh!
Cái loại cảm giác, yêu thầm bỗng nhiên được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-tu-ta-di/1588960/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.