Editor: Ngạn Tịnh.
"Vậy bên phía Tần gia, chúng ta liên hệ---"
"Nhanh chóng liên hệ." Hoắc Nịnh bắt đầu cảm thấy Hoắc gia cực kỳ phiền, "Nói với Tần Ngạn, tôi có thể bỏ ra năm phần trăm nữa, bảo anh ta nhanh chóng đến đây, đừng kéo dài thời gian nữa."
"Giá cả dễ nói chuyện, bảo anh ta ra tay trước."
"Vâng." Chu Dẫn cảm thấy, lần này, Hoắc Nịnh là thật muốn một đao dọn sạch Hoắc gia.
Rốt cuộc là ai, làm Hoắc Nịnh ẩn nhẫn sáu năm, lại hoàn toàn không thu liễm được chút tính nôn nóng này.
Xe đang chạy trên đường, rất nhanh liền đến học viện âm nhạc.
Lục Nhất Lam đã sớm thay một bộ quần áo thoải mái, Hoắc Nịnh nhìn bản thân một thân tây trang, có chút chết lặng.
"Không sao, chúng ta đi con đường xưa một chút, người sẽ không nhiều..."
Đâu phải không nhiều lắm, rõ ràng là chẳng có ai luôn. Hoắc Nịnh và Lục Nhất Lan đi dưới bóng cây, chóp mũi đều là mùi thơm của cỏ cây, phía xa xa, bỗng nhiên truyền đến tiếng hô, "Kẹo đường đây... Kẹo hồ lô ngọt----"
Lục Nhất Lan hơi giật mình, sau đó cong cong khóe môi, "Hay thật, bên đường xưa này thế mà còn có người bán kẹo hồ lô, Nịnh ca ca, chúng ta cùng qua xem chút đi."
"Em thích à, vậy qua đi."
"Được."
Nhanh chóng chạy qua bên chỗ bà cụ mua một cây kẹo hồ lô, Lục Nhất Lan rất thích thứ này, lập tức cắn một ngụm. Gió thổi nhẹ, người bên cạnh thỏa mãn ăn kẹo hồ lô, chóp mũi có chút hương thơm ngọt ngào nho nhỏ, ánh mặt trời nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-tu-ta-di/1588961/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.