Editor: Ngạn Tịnh. 
Lục Nhất Lan vừa lên xe, Hoắc Nịnh liền lập tức mở điều hòa. 
Hơi ấm lan tỏa trong xe, nhưng thật ra làm xấu hổ tan đi không ít. 
6 năm này, Hoắc Nịnh chưa bao giờ cảm thấy nói chuyện là một chuyện khó khăn, nhưng hôm nay, anh... Cái miệng ngày thường luôn nhanh nhẹn, hôm nay lại có chút thành thật. 
Dưới ánh sáng đèn nê ông, đêm ở Kinh Đô, chưa bao giờ tối. 
"Em ở nơi nào? Anh đưa em về." Hoắc Nịnh nhìn Lục Nhất Lan. 
"Nịnh... Ca ca." 
"!!" 
Xe bỗng nhiên ngừng ở ven đường, Hoắc Nịnh sửng sốt, cảm giác trước mặt giống như có pháo hoa đang nở rộ, trong nháy mắt đó, bừng sáng trong đầu anh. 
Nịnh, ca ca. 
Cái xưng hô đã lâu không được nghe, người đã lâu không được gặp. 
"Bé Mông." 
Sau khi nhìn nhận nhau, một chút cảm giác khoảng cách không quan trọng giữa hai người, gần như biến mất hầu như không còn. 
"Bé Mông, sao hôm nay em lại ở chỗ đó?" 
"À, em làm việc ở nhà ăn âm nhạc mà." Lục Nhất Lan cười cười, "Trong khoảng thời gian này, rất nhiều lần em nhìn thấy anh..." 
"Nhưng lại cảm giác thời cơ đều rất kỳ quái, sau đó cũng không dám tiến lên bắt chuyện, cho đến buổi sáng hôm nay thấy anh dừng xe ở chỗ đó, buổi tối em tan việc, thấy xe vẫn còn, cho nên---" 
Hoắc Nịnh có lẽ cũng hiểu được rồi. 
Lục Nhất Lan đã sớm gặp được anh, sau đó trong lòng anh lại có chút hốt hoảng. 
Trong khoảng thời gian gần đây? 
Trong khoảng thời gian gần đây anh thường xuyên ra vào nhà 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-tu-ta-di/1588959/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.