Chương trước
Chương sau
Thời điểm tay nàng tiếp xúc đến, trong miệng Quân Trì phát ra thanh âm thở dài, hỗn loạn thêm vài phần thống khổ cùng sung sướng.
Tay nàng nhẹ nhàng động, cũng không biết qua bao lâu, tay nàng đều đã tê rồi mà đối phương còn chưa tốt hơn tý nào.
Nàng chỉ có thể nghe được tiếng thở dốc càng thêm thô nặng của hắn, cùng dần dần siết chặt eo của mình.
Vân Phiếm Phiếm cảm thấy hắn làm như vậy, động tác của nàng càng thêm gian nan.
Quân Trì chậm chạp không ra được, ngay từ đầu chỉ muốn nhìn một chút xem phản ứng của nàng là gì.
Sau đó lại muốn nàng giúp mình, đến bây giờ thì lại có chút hối hận.
Nàng này là nơi nào giúp hắn, rõ ràng là đang tra tấn hắn thì đúng hơn.
Quân Trì duỗi tay, phủ ở trên tay của nàng.
Tay hai người đều rất nóng, hắn nắm lấy tay nàng, lộng lên lộng xuống, sau đó trực tiếp ghé tới bên tai nàng, nhẹ nhàng nói: "Như vậy tương đối thoải mái."
Hơi thở của hắn mang theo cỗ nhiệt khí, phả vào bên tai Vân Phiếm Phiếm.
Nàng tức khắc liền cảm thấy lỗ tai đã bắt đầu tê rần rồi.
Không đúng, trước đó không phải hắn còn không biết sao?
Sao hiện tại lại biết rồi?
Đầu óc Vân Phiếm Phiếm vẫn ngốc ra, liền cảm thấy động tác của hắn càng lúc càng nhanh, theo một tiếng kêu rên, tay Vân Phiếm Phiếm bị hắn buông lỏng ra.
Sắc mặt hắn có chút ửng hồng, đầu tóc cũng hỗn độn, sau khi phát tiết xong, cả người đều tản ra một loại hơi thở thỏa mãn lại lười biếng.
Vân Phiếm Phiếm sửng sốt trong chốc lát, trong lòng trồi lên một cái tên.
Nàng cứng họng nói: "Quân Trì?"
Không phải Tiểu Ao, là Quân Trì.
Thời điểm hắn cầm lấy tay nàng mà lộng, hắn đã biết chắc chắn là nàng sẽ đoán được.
Nàng cũng không ngốc như vẻ bề ngoài, có lẽ là chỉ ngốc trên một số phương diện nào đó.
Bao gồm hiện tại, biểu tình của nàng đã thập phần xác định thân phận của hắn.
Quân Trì vốn đang đè lên nàng, hiện tại lại hoàn toàn rời khỏi người nàng, nằm sang một bên.
Vân Phiếm Phiếm thấy hắn không đáp lại, lại gọi một lần nữa, lần này không phải Quân Trì, mà là: "Bệ hạ?"
Đây là xưng hô Quân Trì thường xuyên nghe nhất, hắn đã nghe tới phát chán.
Nghe thấy nàng cũng kêu như vậy, càng phiền chán hơn.
Hắn nhẹ nhàng ừ một tiếng, sau đó nói: "Là trẫm."
Nghe thấy hắn thừa nhận, đầu óc Vân Phiếm Phiếm liền như bị nổ tung.
Nàng sẽ không cảm thấy Quân Tiểu Ao nửa đường liền biến thành Quân Trì, vậy chỉ có một loại khả năng, từ lúc hắn tới đây cho tới tận bây giờ, Quân Tiểu Ao chưa từng xuất hiện qua, người nàng luôn đối mặt chính là Quân Trì.
Quân Trì ngụy trang thành Quân Tiểu Ao để lừa nàng?
Làm như vậy để làm gì?
Hơn nửa đêm rồi, lại còn tự mình tới đây một chuyến, chỉ vì muốn lừa nàng?
Vân Phiếm Phiếm nghi hoặc hỏi: "Sao bệ hạ lại chạy tới đây?"
Quân Trì nghiêng người, cánh tay chống lên đỡ lấy đầu.
Tay áo to rộng theo động tác của hắn trượt xuống, lộ ra nửa cánh tay bóng loáng.
Cánh tay hắn không có chút cơ bắp nào, lại bởi vì hằng năm ăn thứ đồ kia cho nên ngược lại còn có chút gầy.
Nhưng tay hắn rất đẹp, thuộc về loại nhiều thêm một chút thì béo mà thiếu đi một chút sẽ rất khó coi.
Đường cong lưu sướng thẳng tắp xuống phía dưới, cuối cùng biến mất ở dưới nơi mà tay áo che đậy.
"Vì sao trẫm không thể tới? Nàng đã quên lời trẫm nói lúc trước rồi sao?"
Vân Phiếm Phiếm: "Quên rồi."
Quân Trì: "..."
Hắn dịch tay ra, môi thò lại gần, nhẹ nhàng cắn cắn vành tai Vân Phiếm Phiếm.
Hàm răng hắn day day trên đó, có vài phần hương vị triền miên.
"Có muốn trẫm giúp nàng nhớ lại hay không?"
Vân Phiếm Phiếm cảm thấy cứ bị hắn ức hiếp như vậy rất không tốt.
Lúc trước vì cho rằng hắn là Quân Tiểu Ao cho nên mới đi dỗ hắn.
Hiện tại phát hiện hắn không phải, dường như cũng không cần dỗ dành làm gì nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.