Vân Phiếm Phiếm tính toán hòa nhau một ván.
Tay nàng duỗi vào trong chăn, sờ đến trên quần áo hắn.
Lại từ quần áo chui vào phía dưới, sờ lên bên trên.
Lúc đầu Quân Trì còn chưa chú ý tới động tác của nàng, lúc sau lại cảm nhận được độ ấm ở đầu ngón tay nàng, thân thể lập tức liền cứng lại.
Vân Phiếm Phiếm đắc ý nhìn hắn, cười nói: "Kỳ thật bệ hạ..."
Biểu tình nắm chắc phần thắng này của nàng, tâm Quân Trì lại bắt đầu khống chế không được.
Sợ nàng nói ra cái đáp án kia, hắn lập tức phủ nhận nói: "Không có khả năng!"
"Cái gì mà không có khả năng? Ta là nói, kỳ thật bệ hạ đều không am hiểu nói dối một chút nào."
Quân Trì: "..."
Ẩn ẩn thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Vân Phiếm Phiếm trừ bỏ bị dọa khi biết hắn là Quân Trì ra thì thật ra nàng cũng không có suy nghĩ gì khác.
Dù sao thì hai người cũng đều là một, nàng cũng không tin hắn sẽ làm gì mình.
Chỉ là hắn có hơi quá đáng, lại cắn rách cả môi của nàng.
Nghĩ tới đây, nàng theo bản năng vươn đầu lưỡi liếm liếm khóe môi.
Ai biết lại bị Quân Trì thấy được.
Thấy cánh môi hồng nhuận của nàng, ngay cả đầu lưỡi cũng phấn nộn đáng yêu.
Nội tâm hắn lại ngứa ngáy, dục vọng mới được giải quyết xong lại có xu hướng ngóc đầu trở lại.
Không riêng gì Vân Phiến Phiếm nghĩ tới cái điểm kia, ngay cả Quân Trì cũng nghĩ đến.
Hắn nói: "Nàng thật đáng yêu."
Vân Phiếm Phiếm không buồn đáp lại.
Hắn lại nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-hac-hoa-om-mot-chut/494853/chuong-395.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.