Bình thường nguyên chủ không live stream thì sẽ đi công viên vẽ tranh.
Ngày hôm sau, thời tiết sáng sủa, ánh dương vào buổi sớm vô cùng xán lạn xinh đẹp.
Bà nội Quý đã rời giường từ sớm, chân của bà không tốt lắm, hai năm trước bị ngã khiến chân bị tổn thương, lúc đi đường sẽ bị đau nhức xương khớp.
Nguyên chủ mua cho bà nội một cái xe lăn, để ngày thường bà có thể thoải mái di chuyển.
Vân Phiếm Phiếm rời giường làm bữa sáng, sau đó lại tới phòng bà nội lấy chăn của bà mang ra ban công phơi.
Tuy là mùa hè, nhưng mà bà nội vẫn rất sợ lạnh, cho nên vẫn phải dùng chăn.
Sau khi cơm nước xong, Vân Phiếm Phiếm liền đeo khung vẽ lên lưng, đẩy xe lăn mang theo bà nội ra ngoài tản bộ.
Trên đường đi, bà nội hỏi gần đây cô có vất vả hay không.
Bà rõ ràng là sợ cô bị mệt cho nên đối với cô vẫn luôn tồn tại tâm trạng áy náy. Cha mẹ ly hôn, cô một mình cô đơn lẻ loi.
Vân Phiếm Phiếm sợ bà lo nghĩ nhiều cho nên liền lắc đầu: "Không mệt ạ, bà nội, công việc con làm kỳ thật nhẹ nhàng lắm, fans đối xử với con rất tốt, giống như bạn bè thân thiết vậy."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
Vân Phiếm Phiếm nhìn mái tóc hoa râm của bà nội Quý, nói: "Bà nội, con vẽ tranh cho bà nhé? Phong cảnh nơi này thật đẹp."
Bà nội liên tục từ chối: "Bà đã già như vậy rồi, vẽ cái gì mà vẽ, đừng tốn thời gian."
Vân Phiếm Phiếm lập tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-hac-hoa-om-mot-chut/494730/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.