Lê Hi lại động động ngón tay, ngọn lửa trên người người kia bỗng nhiên lại biến mất.
Chỉ là vết bỏng trên người đối phương đã nói cho bọn họ biết một việc, tất cả những gì bọn họ vừa nhìn thấy đều là thật.
Thời điểm bọn họ đang do dự rốt cuộc có nên nói cho Lê Hi nghe hay không thì tiến sĩ Trần bỗng nhiên phát ra một trận tiếng cười.
Tầm mắt mọi người nhìn về phía ông ta, liền thấy khóe miệng tiến sĩ Trần cong lên thành một nụ cười quỷ dị.
Ông ta dựa vào tường, trên mặt toàn là mồ hôi, nhìn về phía Lê Hi.
Ngữ khí ông ta mang theo vẻ tiếc nuối: "Đáng tiếc không thể giải phẫu cậu ra, bằng không tôi đã có thể tiến thêm một bước trong việc nghiên cứu những dị năng đó rồi."
Cũng không biết có phải bởi vì không cam lòng hay không mà tiến sĩ Trần lại hỏi Lê Hi: "Tại sao cậu lại biết nhiều bí mật như vậy?"
Ông ta tìm nhiều dị năng giả làm nghiên cứu như vậy, mà lúc bọn họ tiến vào thì đều không hề hoài nghi một chút nào.
Lê Hi là người đầu tiên, cũng là người duy nhất nói rõ mục đích khi tới đây.
Hắn nhìn thẳng vào tiến sĩ Trần, trả lời: "Bởi vì, tôi đã từ địa ngục bò lên đây."
Hắn nói rất bình đạm, nhưng không biết vì sao mà lại khiến người nghe lạnh sống lưng.
"Cũng tốt, vật các cậu liền theo tôi chôn cùng đi. Vật thí nghiệm của tôi, có chết cũng phải lưu lại nơi này."
Tiến sĩ Trần nói xong, bên môi bỗng nhiên trào ra một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-hac-hoa-om-mot-chut/494718/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.