Lê Hi vừa mới nói xong, biểu tình của tiến sĩ Trần lập tức thay đổi.
Ngữ khí chắc chắn kia của hắn là rõ ràng đã biết đằng sau cánh cửa kia có cái gì.
Đây là bí mật mà ông ta đã che giấu rất lâu, trừ một số người ngoài kia ra thì không có ai biết cả.
Những người đó nhất định không dám tiết lộ bí mật, vậy hắn làm sao mà biết được?
Lê Hi thấy ánh mắt ông ta mang theo tìm tòi nghiên cứu, liền biết tiến sĩ Trần đang suy nghĩ cái gì.
Hắn lặp lại lời vừa nói một lần nữa, lần này ngữ tốc lại vô cùng thong thả, cơ hồ là gằn từng chữ một: "Cửa, mở ra."
Tiến sĩ Trần đen mặt, đi tới bên cạnh cửa, vừa định làm ra một động tác nhỏ thì lại nghe Lê Hi nói: "Trong hai ngày qua, hẳn là có người đã nói với các ông là tôi có song dị năng đúng không? Kỳ thật hắn nói chưa hết đâu, tôi có tới ba dị năng. Cho nên, tôi cảm thấy ông vẫn là nên thành thật một chút."
Tiến sĩ Trần nghe xong, trong mắt liền lập tức phóng ra quang mang.
Song dị năng đã đủ làm hấp dẫn người khác, vậy mà còn có người có tam dị năng...
Nếu có thể nghiên cứu thì nhất định sẽ cho ra một thành quả nghiên cứu phi thường vĩ đại.
Tiến sĩ Trần duỗi tay ấn cái nút bên cạnh, cửa mở.
Đi vào bên trong, Lê Hi thấy được rất nhiều người ở trong một căn phòng pha lê trong suốt.
Có người còn sống, sau khi thấy tiến sĩ Trần đi vào liền làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-hac-hoa-om-mot-chut/494717/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.