Ngón tay Vân Phiếm Phiếm dịch tới bên cạnh.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn ấn, hỏi: "Nơi này?"
Tiểu Bạch Thái vui sướng trả lời: "Đúng thế, chính là nơi này! Tiếng vang ở chỗ này không quá đục, hẳn là bên trong có một thông đạo."
Vân Phiếm Phiếm đứng dậy, ngó trái ngó phải, ánh mắt đang xác định khoảng cách giữa các viên gạch.
Lê Hi sau khi đi vào thì liền được dẫn xuống một cái cầu thang.
Bên ngoài bày những dụng cụ lớn lớn bé bé, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy những tiếng vang tích tích.
Bên phải có máy chiếu đang mở ra, trên tường là hình ảnh đang được chiếu, đó là những hình ảnh các tế bào sau khi được phóng đại.
Tế bào còn đang di chuyển loạn xạ, hắn chỉ nhìn thoáng qua một chút, liền có người đi tới trước mặt hắn, làm ra một động tác mời.
Sau đó hắn liền bị đưa tới một căn phòng kín.
Phòng rất lớn, nhưng cũng rất quen thuộc.
Nơi này, hắn đã phải trải qua một khoảng thời gian dài ở đây.
Lê Hi đi tới bên cạnh, sờ sờ cái giường kia.
Dường như có một cảm giác đau đớn truyền tới tim phổi.
Hắn thu hồi suy nghĩ, ánh mắt bỗng nhiên trở nên sắc bén.
Bên phải là một cánh cửa nhỏ.
Nơi đó yêu cầu giải khóa bằng vân tay, người duy nhất có thể mở ra lại chưa tới.
Lê Hi xoay người đứng cạnh cửa, lưng dán sát vào vách tường.
Một, hai, ba...
Thời gian thong thả trôi qua, Lê Hi lại cảm thấy thập phần dày vò.
Cũng không biết qua bao lâu, hắn bỗng nghe được tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-hac-hoa-om-mot-chut/494716/chuong-258.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.