Vân Phiếm Phiếm đi theo bên người Lê Hi, đám người kia mang theo cô cùng hắn đi tới trước tòa kiến trúc màu trắng phía trước.
Chờ sau khi bọn họ quét mã xác nhận thân phận xong thì cánh cửa bằng kim loại lớn kia mới được mở ra.
Lê Hi nhìn nhìn bên trong, cuối cùng lại thay đổi chủ ý.
Thân thể của cô còn đặc biệt hơn so với hắn, nếu để cô đi vào, không biết là sẽ xảy ra chuyện gì tổn hại đến cô hay không.
Lê Hi xoay người, nắm lấy bả vai cô, nghiêm túc nói: "Lê Âm."
Vân Phiếm Phiếm ngẩng đầu nhìn hắn, lúc đối diện với ánh mắt của hắn, trong lòng cô liền có dự cảm không lành.
Quả nhiên Lê Hi nói: "Em ở bên ngoài chờ anh."
Đang muốn mở miệng thì tay hắn lại chuyển qua tới mặt cô.
Lòng bàn tay hơi xoa xoa má cô, Lê Hi bỗng nhiên cúi đầu ngậm lấy môi cô.
Những người đang đứng đợi phía sau đột nhiên bị thồn cho một đống cẩu lương.
Vốn định thúc giục hắn nhanh lên một chút, bất quá nghĩ tới lần này đi vào có lẽ hắn sẽ không ra được nữa.
Nụ hôn này có lẽ sẽ là tình cảm cuối cùng hắn dành cho cô bạn gái nhỏ này.
Vài người cười cười, cũng không nói gì.
Lê Hi hôn xong, cánh môi còn cọ qua khóe môi cô, một đường trượt ngang qua bên má cô.
Cuối cùng liền nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai cô.
Vân Phiếm Phiếm cảm thấy Lê Hi rất khác thường, hắn không phải loại người thích làm trò thân mật trước mặt người khác.
Đầu óc vốn còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-hac-hoa-om-mot-chut/494715/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.