Miệng vết thương đã khép lại?
Lê Hi duỗi tay chạm vào vết cắn.
Nó thật sự đã khép lại.
Kể cả kiếp trước lẫn kiếp này, người bị tang thi cắn xong đều không có một ai sẽ khép miệng vết thương vào cả. Nó sẽ chậm rãi hư thối, thẳng tới khi người đó mất đi ý thức, hoàn toàn trở thành một tang thi.
Hắn có chút kích động, hạ giọng hỏi cô: "Bị cắn mấy ngày rồi?"
Vân Phiếm Phiếm trả lời: "Vài ngày gì đó."
Cô vẫn có ý thức riêng, vẫn có thể nói, bộ dạng lại giống hệt một người bình thường...
Đây là lần đầu tiên hắn gặp trường hợp như vậy.
Cô cũng không phải loại thể chất miễn dịch virus tang thi, bằng không thì mạch đập cũng sẽ không ngừng lại, đây chứng tỏ cho việc cô vẫn bị nhiễm virus, thế nhưng lại không giống với những tang thi khác.
Cô rất đặc biệt.
Bỗng nhiên lại nghĩ tới cái "đãi ngộ" kiếp trước của mình.
Nhìn lại đứa em gái này, cô tựa hồ còn không ý thức được điểm đặc biệt này của cô sẽ mang tới bao nhiêu tai hại.
Hai tay Lê Hi nắm chặt lấy bả vai cô, tuy rằng biết cô không cảm thấy đau, thế nhưng vẫn cố tình tránh đi miệng vết thương trên vai.
Hắn trịnh trọng nói: "Trừ anh hai ra, em tuyệt đối không được để cho người khác biết mình là tang thi, hiểu không?"
Sắc mặt Lê Hi có hơi dọa người, thế nhưng Vân Phiếm Phiếm vẫn có thể cảm nhận được thái độ của hắn đối với mình.
Chỉ có để tâm thì mới có thể nghiêm túc như vậy.
Cô nhỏ giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-hac-hoa-om-mot-chut/494690/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.