Lê Hi một đêm không ngủ, chỉ hơi chợp mắt một lát dưỡng thần.
Chờ Vân Phiếm Phiếm tỉnh ngủ, vừa mới động, Lê Hi bên cạnh đã mở mắt.
Cô thấy rất rõ vẻ ủ rũ trên mặt hắn.
Lập tức liền hiểu ra, Lê Hi không hề ngủ.
Lê Hi duỗi tay xoa xoa huyệt thái dương, lại nhìn xung quanh một vòng, chỉ có vài người đã tỉnh, còn một số khác không biết là có phải cảm thấy an toàn hay không mà vẫn còn ngủ rất say.
Trâu Lịch cũng không chờ những người đó, trực tiếp phân phó một người còn tỉnh, sau đó đi gọi tất cả những người còn ngủ dậy.
Tiếp theo chính là thời gian chia đồ ăn.
Vẫn như cũ, mỗi người một chai nước cùng một cái bánh mì.
Bởi vì biết Vân Phiếm Phiếm không cần ăn những thứ đó, nếu cưỡng ép bắt cô ăn thì cũng sẽ cảm thấy không thoải mái cho nên Lê Hi căn bản không nghĩ sẽ lấy đồ ăn cho cô, chỉ đưa nước khoáng bảo cô súc miệng.
Sau đó Lê Hi cũng súc miệng.
Trong khoảng thời gian tới này, bọn họ ở cùng Lê Hi cũng từng gặp qua hắn làm như vậy.
Có người cảm thấy đây là thật sự lãng phí, bởi vì một ngày mỗi người chỉ được phát một chai nước để uống, không thể nhiều hơn.
Hiện tại bên người Lê Hi lại nhiều thêm một thứ đồ trang sức, Lê Hi còn chiều cô như bảo bối, phỏng chừng không tới mấy ngày hai người sẽ không chịu nổi.
Hắn thong thả ung dung nuốt hết bánh mì, sau khi ăn nốt miếng cuối cùng, hắn liền cảm nhận được ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-hac-hoa-om-mot-chut/494691/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.