Nhưng mà ở trên đường tới căn cứ thì bị bọn tang thi đuổi theo, ba người bị buộc phải tách ra.
Cha mẹ Lê Âm vì bảo vệ cô nên liền đem đám tang thi dẫn dụ ra chỗ khác.
Nhưng cuối cùng Lê Âm vẫn bị tang thi cắn.
Cho nên nói, hiện tại nàng là một con tang thi?
Một con... tang thi thích ăn thịt người?
Vân Phiếm Phiếm cúi đầu nhìn thân thể của mình.
Áo sơ mi vốn trắng tinh dính đầy vết bẩn, trái có phải cũng có, đều là bùn đất, còn có một ít vệt máu.
Cô biết tang thi cắn vào chỗ nào của cô rồi.
Duỗi tay sờ sờ bả vai, quần áo nơi đó đã bị xé rách, bên trong chính là miệng vết thương do bị cắn.
Bên trên còn có thể sờ thấy dấu răng rất rõ.
Chỉ là, không hề cảm thấy đau.
Cái này... chắc cũng là một điểm tốt của tang thi đi.
Bất quá vào loại thời điểm như thế này, nhân loại đối với tang thi đều là hận đến tận xương tủy, hận không thể nhìn thấy một con là giết một con, nếu như nhân loại phát hiện cô là một tang thi thì cho dù cô có không hại họ thì cũng sẽ bị họ công kích mà thôi.
Vân Phiếm Phiếm nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Cuối cùng liền đi vào trong một khu nhà tập thể.
Người sống ở đây cũng đã chạy hết.
Trên cầu thang trải đầy vết máu khô, còn có cánh tay, bắp chân bị đứt lìa, cô tránh khỏi những chỗ đó, tìm thấy một căn phòng không người rồi đóng cửa lại.
Trong phòng có chút loạn, nhưng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-hac-hoa-om-mot-chut/494682/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.