Đi tới hoàng hôn, Vân Phiếm Phiếm thật sự không muốn đi nữa.
Không phải bởi vì mệt, mà là tốc độ của cô quả thực quá chậm.
Vốn thân thể này đã hành động chậm chạp, đã thế phản ứng cũng chậm, trải qua một khoảng thời gian cô đi một đoạn đường dài như vậy mới miễn cưỡng nhìn giống một con người bình thường.
Chỉ là nhìn qua vẫn có chút yếu ớt, không thể chống đỡ nổi.
Căn cứ phía Nam cách nơi này không biết còn bao xa, nếu thật sự phải đi bộ tới đó thì sợ là không ổn.
Tiểu Bạch Thái thấy bộ dáng chán nản của cô, bỗng nhiên vui vẻ nói: "Ký chủ đại nhân, hình như ta nghe thấy tiếng xe ô tô."
Thính lực của nó rất tốt, vừa nói xong liền thật sự có tiếng xe tới gần.
Nội tâm Vân Phiếm Phiếm trở nên vui vẻ, lại nghe Tiểu Bạch Thái nói: "Mau, ký chủ đại nhân, ngài mau đứng ở giữa đường đi, tùy thời có thể ăn vạ được!"
Cô chậm rì rì đi qua đứng ở giữa đường, ngoan ngoãn đứng đó chờ.
Sau đó không lâu, quả nhiên liền thấy được có hai chiếc xe đi tới đây.
Chiếc đi phía trước nhìn thấy cô đứng ở đó, tựa hồ căn bản không có ý muốn dừng lại, ngược lại lại bắt đầu gia tốc.
Vân Phiếm Phiếm cảm thấy có gì đó không đúng: "Tiểu Bạch Thái, có phải bọn họ muốn đâm tới đây hay không?"
Tiểu Bạch Thái to gan đáp lời: "Không sao đâu, cho dù thật sự có đụng tới thì ký chủ đại nhân cũng không thể chết được mà. Dù sao hiện tại cô cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-hac-hoa-om-mot-chut/494683/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.