Đi tới hoàng hôn, Vân Phiếm Phiếm thật sự không muốn đi nữa. Không phải bởi vì mệt, mà là tốc độ của cô quả thực quá chậm. Vốn thân thể này đã hành động chậm chạp, đã thế phản ứng cũng chậm, trải qua một khoảng thời gian cô đi một đoạn đường dài như vậy mới miễn cưỡng nhìn giống một con người bình thường. Chỉ là nhìn qua vẫn có chút yếu ớt, không thể chống đỡ nổi. Căn cứ phía Nam cách nơi này không biết còn bao xa, nếu thật sự phải đi bộ tới đó thì sợ là không ổn. Tiểu Bạch Thái thấy bộ dáng chán nản của cô, bỗng nhiên vui vẻ nói: "Ký chủ đại nhân, hình như ta nghe thấy tiếng xe ô tô." Thính lực của nó rất tốt, vừa nói xong liền thật sự có tiếng xe tới gần. Nội tâm Vân Phiếm Phiếm trở nên vui vẻ, lại nghe Tiểu Bạch Thái nói: "Mau, ký chủ đại nhân, ngài mau đứng ở giữa đường đi, tùy thời có thể ăn vạ được!" Cô chậm rì rì đi qua đứng ở giữa đường, ngoan ngoãn đứng đó chờ. Sau đó không lâu, quả nhiên liền thấy được có hai chiếc xe đi tới đây. Chiếc đi phía trước nhìn thấy cô đứng ở đó, tựa hồ căn bản không có ý muốn dừng lại, ngược lại lại bắt đầu gia tốc. Vân Phiếm Phiếm cảm thấy có gì đó không đúng: "Tiểu Bạch Thái, có phải bọn họ muốn đâm tới đây hay không?" Tiểu Bạch Thái to gan đáp lời: "Không sao đâu, cho dù thật sự có đụng tới thì ký chủ đại nhân cũng không thể chết được mà. Dù sao hiện tại cô cũng là tang thi, bọn họ nhất định không nghĩ tới, ha ha." Vân Phiếm Phiếm: "..." Chết thì sẽ không chết, nhưng vạn nhất đâm hỏng cái thân thể này thì bảo cô "sống" tiếp như thế nào? Hình ảnh quá kinh, không dám tưởng tượng. Vân Phiếm Phiếm nhanh chóng nghiêng người chạy qua một bên. Xe gầm rú chạy qua, không có ý định dừng lại. Vân Phiếm Phiếm nhìn chiếc thứ hai, từ cửa sổ xe có thể thấy được một gương mặt. Đối phương tựa như cũng quay đầu nhìn cô một cái, dừng lại hai giây trên mặt cô rồi lập tức lái xe rời đi. Tiểu Bạch Thái: "Ban nãy là mục tiêu được chỉ định đó!" Vân Phiếm Phiếm nhìn theo cái xe, ấp úng nói: "Mục tiêu đi rồi." Cô không nhìn rõ mặt hắn, thế nhưng lại cứ cảm thấy quen mắt. Trong trí nhớ của nguyên chủ, hình như có một gương mặt như vậy. Tiểu Bạch Thái nhanh chóng truyền cốt truyện của mục tiêu được chỉ định cho Vân Phiếm Phiếm. Lê Hi, anh trai Lê Âm, nhưng không phải là anh trai ruột, chỉ là đứa con được nhận nuôi. Cha mẹ Lê Âm nhận nuôi Lê Hi lúc hắn chỉ mới hơn một tuổi, sau đó tuy rằng Lê Âm được sinh ra đời, thế nhưng bọn họ vẫn đối với Lê Hi giống như con trai ruột thịt. Thẳng cho tới khi Lê Hi vào đại học. Hắn mới biết được chân tướng. Thì ra hắn không phải con của bọn họ, hắn chỉ là một người ngoài. Lòng tự trọng của Lê Hi rất lớn, sau khi biết chân tướng, không lâu sau liền rời đi, cuối cùng quyết định chọn một trường đại học ở xa nhà, sau đó cũng rất ít khi về nhà. Thời điểm mạt thế bùng nổ, Lê Hi vẫn còn đang ở nơi khác. Lê Âm cùng cha mẹ cô đều không gặp được Lê Hi, ngay cả điện thoại cũng không liên hệ được. Lê Hi từ trường học vất vả lắm mới trở về Lê gia được, thế nhưng trong nhà đã chẳng còn ai, hắn cho rằng bọn họ đã bỏ rơi hắn, bỏ đi một mình rồi. Mạt thế một tháng sau, Lê Hi hôn mê bất tỉnh, khi tỉnh lại thì đã thức tỉnh dị năng. Dị năng kia thực sự đặc biệt, nhưng hắn cũng không hay dùng. Sau đó hắn gặp một người tên Khâu Thước, Khâu Thước đem đồ ăn của mình chia cho Lê Hi, Lê Hi nhanh chóng trở thành bạn bè với Khâu Thước, sau đó lại đem dị năng không tầm thường của mình nói cho hắn ta biết. Nhưng khác với Lê Hi chính là, Khâu Thước không có dị năng. Hai người một đường gian nan đi tới căn cứ phía Nam, Khâu Thước không có dị năng, chỉ có thể ở trong căn cứ làm một số việc vất vả, hơn nữa cũng đổi lại được rất ít đồ ăn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]