Edit by Shmily
#Do not reup#
– —————————–
Ngay vài lúc Vân Phiếm Phiếm đang cảm thấy mất mát chuẩn bị rời đi thì cửa bỗng nhiên lại bị mở ra.
Trêи mặt Tô Hạ cũng không có biểu tình gì đặc biệt, thế nhưng gương mặt tựa hồ có chút hồng.
Làn da hắn rất trắng cho nên dù chỉ có một chút hồng thôi cũng nhìn thấy rất rõ ràng, giống hệt như đóa hoa hải đường.
Vân Phiếm Phiếm còn đang tò mò, Tô Hạ liền nói: “Vào đi.”
Hôm nay cô không muốn vào trong a.
Chỉ là muốn đưa thức ăn cho Tô Hạ mà thôi.
Nhưng mà…
Tô Hạ chủ động mời cô vào, cơ hội đưa tới cửa như vậy, cô có nên từ bỏ không?
Đương nhiên là không rồi.
Vân Phiếm Phiếm rất tự nhiên mà đi vào, một chút cảnh giác cũng không có.
Tô Hạ chỉ cảm thấy tâm đối phương thật lớn, lập trường của hai người cách nhau một trời một vực, hoàn cảnh gia đình lại xấu hổ như vậy, chỉ sợ chẳng có ai dám đưa dê vào miệng cọp thế này đâu.
Thế nhưng hắn sẽ làm gì cô sao?
Sẽ không.
Tô Hạ thu hồi những ý tưởng trong lòng lại, nhìn về phía Vân Phiếm Phiếm, thấy cô đã ngồi xuống thảm, còn cởi dép ra, đôi chân nhỏ oánh ngọc cứ như vậy mà duỗi lên trêи thảm nhung.
Cô còn duỗi tay cầm lấy máy chơi game.
Trêи màn hình là hình ảnh trò chơi, cô cầm máy chơi, ngẩng đầu hỏi hắn: “Cái này chơi như thế nào?”
“Cô muốn chơi?” Tô Hạ dò hỏi.
Từ trước tới nay hắn đều chỉ chơi có một mình.
Thậm chí còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-hac-hoa-om-mot-chut/494579/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.