Edit by Shmily
#Do not reup#
– ——————————-
Gần đây Tô Viễn Phàm thường xuyên trở về ăn cơm, cho nên lúc ăn cơm chiều đều không hề nhìn thấy bóng dáng của Tô Hạ.
Thế nhưng lúc sáng Vân Phiếm Phiếm vẫn có thể nhìn thấy Tô Hạ xuống lầu ăn cơm.
Xem ra là hắn chỉ có thành kiến với Tô Viễn Phàm mà thôi.
Tô Viễn Phàm cũng không quá muốn nhìn thấy Tô Hạ.
Hôm nay lúc ăn cơm chiều, Tô Viễn Phàm hỏi thành tích thi đại học của Vân Phiếm Phiếm, Phương Vũ Lộ nói cho Tô Viễn Phàm biết xong thì liền thấy ông thở dài: “Nếu như Tô Hạ cũng được như Tiểu Đường của em thì anh cũng bớt lo rồi.”
Vân Phiếm Phiếm rất ít khi nói chuyện với Tô Viễn Phàm, trừ phi ông chủ động hỏi cô cái gì đó thì cô mới trả lời hai câu cho có lễ phép mà thôi.
Nội tâm cô kỳ thực không quá thích loại người như Tô Viễn Phàm, ông cũng không phải là một người quá trọng tình nghĩa. Trong quá trình trưởng thành của Tô Hạ, ông cũng chưa từng quan tâm qua, sau đó lại yêu cầu hắn biến thành kiểu người như ông mong muốn.
Cái loại làm khó người khác như thế này cũng là một loại biểu hiện của ích kỷ.
Nghe thấy Tô Viễn Phàm nói những lời này xong, cô bỗng nhiên hỏi một câu: “Chú Tô, Tô Hạ thi được bao nhiêu điểm thế ạ?”
Chỉ là một câu hỏi tùy ý, thế nhưng lại có thể làm khó Tô Viễn Phàm.
Trong tiềm thức của ông, Tô Hạ là một người không có tiền đồ, thế nhưng khi chân chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-hac-hoa-om-mot-chut/494578/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.