Edit by Shmily
#Do not reup#
– ——————————
Vân Phiếm Phiếm run bần bật, cuối cùng đề nghị: “Hay là chúng ta chơi trò khác đi?”
Cô vừa thấy được bên trêи hiển thị rất nhiều trò chơi khác nhau.
Kế đó hai người lại chơi rất nhiều trò, nhưng có vết xe đổ lần trước, Vân Phiếm Phiếm đều không chú ý nghe Tô Hạ giảng quy tắc lắm, chơi không hề có kết cấu gì, động hay không động cũng chết, nhưng mà cô đã quên đây không giống như trò thứ nhất, đây là trò chơi yêu cầu tổ đội hai người.
Cứ như vậy, cô ngược lại còn kéo chân sau của Tô Hạ.
Tô Hạ không chỉ phải đánh quái mà còn phải bảo vệ cô, chỉ sợ không chú ý một chút cô sẽ chết.
Thời gian chơi game qua rất nhanh, bất tri bất giác đã tới 10 giờ.
Vân Phiếm Phiếm thường đi ngủ lúc 9 giờ tối, lúc này cho dù Tô Hạ có ở bên cạnh hay là có trò chơi mới đi nữa thì cũng không ngăn được cơn buồn ngủ kịch liệt kéo tới.
Tô Hạ đang đi ở phía trước, phát hiện người đằng sau đã bất động.
Vừa định gọi cô, đối phương đã trực tiếp ngã xuống trêи vai hắn.
Thân thể Tô Hạ tức khắc cứng đờ, hơi hơi cúi đầu nhìn, thấy đối phương đã nhắm mắt lại, hô hấp đều đều, cánh môi phấn nộn còn động hai cái, giống hệt như tiểu bạch thỏ, thập phần đáng yêu.
Tô Hạ bắt đầu suy nghĩ xem có nên đánh thức cô dậy hay không, để cô về phòng mình ngủ.
Nhưng bàn tay đưa tới nửa đường lại không có đi tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-hac-hoa-om-mot-chut/494580/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.