"Cô đắc tội với ai?"
"Sao tôi biết được..." Tinh Sương ôm cánh tay, rụt cổ lại: "Bình thường người ghen ghét tôi nhiều lắm."
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh cũng không làm gì, chỉ để lại ít thứ trong nhà Tinh Sương.
"Cô cứ vậy mà đi?"
"Nếu không thì còn phải ở cùng cô à?" Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Phải tăng giá."
Tinh Sương: "..."
Tinh Sương: "Cô cứ đi như thế, tôi phải làm sao bây giờ?"
Bây giờ cô ta cũng không dám ở một mình.
"Không chết được. Yên tâm." Sơ Tranh dừng một chút, lãnh đạm nói: "Chỉ cần cô không đi ra khỏi căn nhà này."
Tinh Sương: "???"
Cô ta đã xém chết ở đây mấy lần rồi, bây giờ lại bảo cô ta đừng đi ra khỏi căn nhà này.
Không phải cô có ý định trả thù đó chứ?
Cuối cùng Sơ Tranh vẫn đi.
Tinh Sương rất quen thuộc nơi này, nhưng lúc này cô ta cứ luôn cảm thấy lạ lẫm, một luồng hơi lạnh vọt thẳng từ bàn chân lên trên trán, tứ chi đều lạnh buốt.
Cô ta thật sự phải ở lại đây sao?
Tinh Sương nhìn quanh bốn phía, không khỏi cảm thấy có thứ gì đó đang nhòm ngó trong bóng tối.
Cả người Tinh Sương run lên nổi đầy da gà, nhấc chân đi tới cửa.
Cô ta mới không muốn ở đây đâu!!
-
Hôm sau.
Sơ Tranh gõ cửa nhà Tinh Sương, Tinh Sương nhìn có vẻ ngủ khá ngon giấc, quầng thâm mắt cũng không đậm như vậy nữa.
Đêm qua không xảy ra chuyện gì cả, cô ta cũng không biết mình ngủ quên mất từ lúc nào.
Lúc này Tinh Sương trông thấy Sơ Tranh, đáy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/792591/chuong-2499.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.