Chương trước
Chương sau
Liên quan tới chuyện làm cách nào để liên hệ với đối phương, sói trắng rất cứng miệng, vẫn không chịu nói.
Cuối cùng bị Sơ Tranh làm cho sắp chết mới chịu mở miệng.
Sơ Tranh vò vò sói trắng đã thoi thóp lại thành cục, nhét vào trong cái bình nhỏ, rời phòng.
"Chủ nhân, chờ người ta một chút nha."
Người máy chạy chậm đuổi theo.
Trong nháy mắt khi Sơ Tranh ra khỏi phòng, đồ vật dừng lại trên không trung đồng thời rơi xuống đất.
-
Tinh Sương đi qua đi lại ở bên ngoài, thỉnh thoảng nhìn cổng nhà mình.
Không biết qua bao lâu, cửa bị người ta mở ra, Tinh Sương lập tức tiến lên: "Sao rồi? Bắt được chưa?"
"Rồi."
"Thật sao?"
"Muốn xem không?"
Sắc mặt Tinh Sương biến hóa, gật đầu... Một giây sau lại bỗng nhiên lắc đầu.
Không xem không xem.
Cô ta sợ mơ thấy ác mộng.
Chờ Sơ Tranh rời đi, Tinh Sương trở lại phòng ngủ của mình, trông thấy đầy đất bừa bộn kia thì rơi vào trầm tư.
Vừa rồi cô ta ở bên ngoài cũng không nghe thấy âm thanh gì mà...
Những thứ này đều là chuyện nhỏ, chủ yếu nhất là có phải cô đã bắt được thứ kia thật rồi hay không.
Nhưng nơi này hình như thật sự không còn đem đến cho cô ta loại cảm giác không thoải mái ấy nữa.
Tinh Sương vẫn không dám ở nơi này, trực tiếp chuyển về Tinh gia ở.
Chị em bạn bè?
Quên đi thôi, đám chị em kia chẳng được tích sự gì.
-
Sơ Tranh trở về Vấn Tiên Lộ một chuyến, giao sói trắng cho Liễu Trọng.
"Một số sinh vật không biết làm tổ chức phi pháp, chú dẫn người đi diệt đi." Sơ Tranh uống miếng nước: "Đừng để những thứ kia chạy, bắt về hết không sót một mống cho tôi."
Bọn sinh vật không biết này lại còn làm cái tổ chức ngầm.
Dùng cách so sánh của con người thì giống như tổ chức sát thủ, phe thứ ba kinh doanh vậy đó.
Anh bỏ tiền, tôi giao việc, hắn xử lý.
Sắp xếp rất rõ ràng!
Tin tức của sói trắng đều đến từ phe thứ ba này.
Tựa như sát thủ không biết người mua là ai, sói trắng cũng không biết rốt cuộc là ai bảo nó đi làm chuyện này, nhưng phe thứ ba kia thì chắc chắn biết.
Liễu Trọng nghe xong lập tức chú trọng: "Sao đám sinh vật không biết này lại biết gây sự như thế chứ?"
Bây giờ còn tách khỏi tổ chức luôn rồi?
Thứ như vậy tồn tại bao lâu rồi?
Sơ Tranh cầm cái ly, đầu ngón tay ẩn ẩn dùng sức, ánh mắt âm trầm: "Bọn nó có thể gây ra nhiều chuyện hơn chú tưởng tượng nhiều."
Sinh vật không biết cũng không ngu ngốc, sinh vật không biết mà thông minh thì so ra cũng không thua kém con người là bao.
Cho nên cô phiền nhất làm đám gây sự này, đặc biệt là loại không có hộ khẩu, yên bình làm một vật trôi nổi không được sao?
Liễu Trọng dẫn người đi xét nhà... Không phải, đi bắt sinh vật không biết.
Sơ Tranh thì đến bệnh viện đón Tinh Tuyệt xuất viện.
"Bảo Bảo, anh còn tưởng rằng em không đến cơ." Tinh Tuyệt đã đợi một lúc rồi.
"Em không đến trễ." Sơ Tranh chỉ vào đồng hồ, cảnh giác nói: "Không trễ một phút nào cả." Tinh Tuyệt: "..."
Tinh Tuyệt thừa dịp lúc này phòng bệnh không có ai, ngồi ở trên giường bệnh, ôm eo Sơ Tranh.
Sơ Tranh đang đứng, chỉ cần giơ tay là có thể sờ được mái tóc mềm mại của người đàn ông.
Tinh Tuyệt cũng không ghét, còn rất thoải mái híp híp mắt.
Hắn ngửa đầu nhìn Sơ Tranh: "Chuyện của Tinh Sương đã giải quyết chưa?"
"Rồi."
Sơ Tranh nói lại đơn giản mọi chuyện một chút.
Chuyện xảy ra với Tinh Tuyệt, trừ liên quan tới quá khứ bị mơ hồ về Sơ Tranh, chuyện còn lại Hồ Thạc đều đã cẩn thận nói với hắn rồi.
Trong lúc hắn hôn mê đã có người muốn hại hắn.
"Ý của em là, thứ anh gặp phải lúc trước và thứ bây giờ Tinh Sương gặp phải, có khả năng là cùng một người sai khiến?"
"Có khả năng."
Mảnh kim loại hình tam giác giống nhau, không thể nào là trùng hợp.
Tinh Tuyệt nhíu mày suy tư một lát: "Đối phó với anh thì có thể hiểu được, tại sao lại muốn đối phó với Tinh Sương?"
Tinh Sương không có bất kỳ chức vị gì ở tập đoàn Phồn Tinh, nhiệm vụ hàng ngày của cô ta chính là đi dạo phố mua đồ cùng đám bạn, ngày hôm nay chơi ở đây, mai lại quậy ở đó.
Nghe Hồ Thạc nói trước kia có bảo cô ta vào công ty làm.
Nhưng vị đại tiểu thư này chưa ngồi được nửa ngày thì đã không thấy bóng dáng đâu.
Không thì chính là làm cho người trong phòng ban không thể nghiêm túc mà làm việc được.
Vì để cho mọi người có thể làm việc nghiêm túc, cuối cùng chỉ có thể thả cho cô ta tự do.
Chỉ cần Tinh gia không ngã, thì dù Tinh Sương không hề làm gì, cả đời này cũng không cần lo cơm áo.
"Hai người thừa kế của Tinh gia liên tiếp xảy ra chuyện, Tinh gia còn có thể yên bình được sao?"
Suy đoán theo hướng ác, chiếm cứ thân thể Tinh Sương, trộm được một chút thông tin cơ mật của tập đoàn, có cái nào mà không phải trí mạng?
Tinh Tuyệt siết chặt tay ôm Sơ Tranh: "Con mà em bắt được còn nói gì nữa không?"
"Còn chưa điều tra được người sai khiến nó, chờ có tin tức sẽ nói cho anh biết."
Tinh Tuyệt gật đầu: "Bảo Bảo thật tuyệt."
Sơ Tranh: "..."
Đây là giọng điệu khen trẻ con sao?Sơ Tranh cúi đầu là có thể nhìn thấy cặp mắt có gợn sóng nhàn nhạt, mơ hồ mang ý cười của Tinh Tuyệt.
Ánh sáng xung quanh hơi trầm, chỉ có hình dáng của cô phản chiếu rõ trong đôi mắt hắn, giống như một bức tranh được tuyên khắc vào vậy.
Hầu kết người đàn ông hơi nhấp nhô, giơ tay ôm lấy cổ Sơ Tranh.
"Bảo Bảo, cửa có khóa không?" Hắn nhẹ giọng hỏi.
"Không."
Đại khái là Tinh Tuyệt bị người ta đột nhiên xông vào hai lần trước làm sợ, nghe vậy có hơi thất vọng.
Hắn quay đầu nhìn cửa, lại quay đầu, vẫn hôn lên.
-
Hồ Thạc đứng ở ngoài cửa gõ cửa, một phút trôi qua, bên trong không ai đáp, cũng không ai mở cửa.
Hai phút trôi qua...
Năm phút trôi qua...
Hồ Thạc có hơi lo lắng, tiên sinh sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?
Ngay lúc Hồ Thạc muốn mở cửa đi vào thì cửa phòng kéo ra.
Sơ Tranh sắc mặt lãnh đạm nhìn hắn, ánh mắt kia làm cho lưng Hồ Thạc phát lạnh.
Hồ Thạc: "..."
Tinh Tuyệt vừa cài hai nút áo trên cổ áo, vừa đi ra: "Bảo Bảo, đi thôi."
"Ừ."
Hồ Thạc vừa liếc mắt là đã nhìn ra môi Tinh Tuyệt hơi phiếm hồng, không bình thường lắm.
Hồ Thạc: "..."
Tiên sinh đã không sạch sẽ nữa sao?
Hồ Thạc có chút sợ hãi, nếu như tiên sinh khôi phục ký ức, phát hiện thân thể của mình không sạch sẽ...
Hồ Thạc nuốt một ngụm nước bọt, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.
Đại lão đáng sợ, tiên sinh nhà hắn cũng rất đáng sợ...
Không được, chuyện này hắn phải tìm cơ hội nói rõ ràng với tiên sinh.
Đại lão không thể lừa gạt thân thể tiên sinh nhà hắn như thế!!
Trên đường đi Hồ Thạc đều không tập trung, cũng may lực chú ý của Tinh Tuyệt lực đặt hết trên người Sơ Tranh, không rảnh quan tâm đến hắn.
"Hôm nay hình như rất náo nhiệt?" Tinh Tuyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, trên đường phố người đến người đi, người máy cảnh sát giao thông đang khơi thông dòng người và xe cộ.
"Gần đây có một triển lãm khoa học kỹ thuật tổ chức ở đây." Hồ Thạc đáp: "Cho nên lưu lượng người rất lớn."
Triển lãm khoa học kỹ thuật thì Tinh Tuyệt biết, trước đó Hồ Thạc từng nói với hắn, công ty họ cũng có vị trí triển lãm.
Tinh Tuyệt khẽ đảo mắt, tâm huyết dâng trào hỏi Sơ Tranh: "Bảo Bảo, đi xem một chút không?"
"Muốn đi?"
Tinh Tuyệt có vẻ chờ mong: "Muốn đi cùng Bảo Bảo."
Sơ Tranh không có ý kiến, cho nên Hồ Thạc chỉ có thể tìm một nơi thả hai người xuống.
"Tiên sinh, khẩu trang, mũ." Hồ Thạc giao đạo cụ cho Tinh Tuyệt.
Tinh Tuyệt không tình nguyện lắm, nhưng Hồ Thạc nói bên kia có người của công ty, còn có truyền thông, hắn như vậy mà lộ diện sẽ bị vây xem không nói, còn bị đuổi theo hỏi đủ các loại câu hỏi nữa.
Vì phòng ngừa kết quả này, Tinh Tuyệt chỉ có thể ngoan ngoãn đeo lên.
Xuống xe, Tinh Tuyệt phàn nàn với Sơ Tranh: "Hồ Thạc như mẹ già ấy, hắn thật là phiền." Cái này cũng quản, cái kia cũng quản, trước kia sao hắn lại tuyển một người như vậy chứ?
"Ai bảo anh mất trí nhớ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.