Chút vết thương này của Tinh Tuyệt, trên thực tế tùy tiện dưỡng dưỡng chút là khỏi rồi, nhưng không biết Tinh Tuyệt nghĩ như thế nào, không chịu xuất viện, cả ngày nằm ì trong bệnh viện.
Ở bệnh viện ngày nào cũng có thể gặp được bạn gái, xuất viện làm gì có đãi ngộ này.
Hắn mới không xuất viện đâu.
"Bảo Bảo, rót giúp anh cốc nước."
Sơ Tranh không muốn động: "Anh không có tay à?"
"Bảo Bảo rót mới ngọt." Tinh Tuyệt cười rất ngoan ngoãn, "Muốn uống nước do Bảo Bảo rót cơ."
Sơ Tranh: "..."
Có độc à!!
Sơ Tranh hít sâu một hơi, đứng dậy rót nước, đưa đến trước mặt hắn.
Tinh Tuyệt cười càng xán lạn hơn: "Cảm ơn Bảo Bảo."
Hắn bưng ly nước uống hai ngụm, vừa định buông xuống, thì bị Sơ Tranh ngăn lại: "Uống hết."
"... Anh không uống hết được." Ly nước lớn như vậy, sao hắn có thể uống hết trong một lần?
Cô gái nhìn hắn, ngữ điệu lạnh như băng: "Không phải nước em rót cho anh rất ngọt sao?"
Tinh Tuyệt nuốt một ngụm nước bọt: "Ừ..."
"Vậy sao anh không uống hết? Lừa gạt em sao?"
Tinh Tuyệt: "..."
Tinh Tuyệt ôm cốc nước lớn, chậm rãi uống, Sơ Tranh đứng ngay bên cạnh giám sát, không cho phép thừa một giọt nào.
"Thật sự không uống được nữa." Tinh Tuyệt còn lại gần một nửa.
Dường như Sơ Tranh không có ý định tiếp tục làm khó hắn, nhận lấy ly nước, uống một ngụm.
Tinh Tuyệt nhìn cô, khóe môi nhịn không được khẽ cong lên.
Nhưng mà một giây sau, trước mắt đột nhiên tối sầm lại, đôi môi bị người ngăn chặn, nước ấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/792589/chuong-2497.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.