Chương trước
Chương sau
Ba người Vạn Tín, Lâm Táp và Tạ Sướng ở trong một nhà trọ, nhà trọ rất vắng vẻ, cũng không có ai.
Sơ Tranh đi vào thì nhìn thấy một thanh niên, râu ria xồm xoàm nằm trên ghế tắm nắng "mặt trời".
Địa phủ không có mặt trời, bầu trời luôn không có biến hóa gì, vĩnh viễn là cảnh tượng nắng chiều ngả về tây.
Có khí tức lạ lẫm đi vào, thanh niên mở mắt ra nhìn cô một cái.
"Anh, đây là bạn của tôi." Vạn Tín cười nói: "Tới tìm chúng tôi."
"Ồ."
Thanh niên lại nhắm mắt lại, nằm xuống lại, kẹt kẹt quơ cái ghế.
Vạn Tín dẫn Sơ Tranh và Yết Cổ lên lầu.
Tạ Sướng và Lâm Táp đang đánh cờ, có vẻ sống cực kỳ nhàn nhã.
"Gần đây có ai tìm các anh không?"
"Không có." Vạn Tín rót cho Sơ Tranh một ly nước: "Chúng tôi lại không có thân phận hợp pháp, cũng không dám ra ngoài."
"Không phải anh vừa ra ngoài đấy à?"
"Tôi còn chưa ra bên ngoài mà." Vạn Tín biểu thị mình vẫn còn ở trong ngõ hẻm, chưa ra đường đâu.
Sơ Tranh và Đông Chiết ném họ ở đây nhiều ngày như vậy, không thấy chút động tĩnh nào, họ cũng không biết có phải mình bị vứt bỏ rồi không.
Ngày hôm nay trông thấy Sơ Tranh, trong lòng Vạn Tín lại dâng lên hi vọng.
Quả nhiên đại lão vẫn chưa quên họ, họ vẫn chưa bị vứt bỏ.
Sơ Tranh để lại cho họ một khoản tiền, bảo họ tự tìm người làm một thân phận trước.
Sơ Tranh cảm thấy mình làm đến đây là đã tận tình tận nghĩa rồi.
"Đại lão... Cô cứ thế mà đi à?"
"Không thì sao? Còn ở lại ăn cơm với các anh à?"
"... Cũng được nha." Vạn Tín chờ mong gật đầu: "Những thứ kia rất ngon!"
Sơ Tranh: "..."
Đương nhiên Sơ Tranh không ở lại ăn cơm, dẫn Yết Cổ trở về.
Trong tay Sơ Tranh có chìa khoá, chìa khoá còn chưa cắm vào ổ khóa, thì cửa đã tự mở ra.
Sơ Tranh cau mày, đẩy cửa ra đi vào.
Trong phòng một mảnh hỗn độn, giống như đã từng đánh nhau vậy.
"Đông Chiết?"
Sơ Tranh nhìn quanh phòng một vòng, không nhìn thấy Đông Chiết.
Sơ Tranh bình tĩnh kiểm tra phòng một lần nữa, xác định là vết tích do đánh nhau làm ra.
Rất nhanh Sơ Tranh đã tìm được một hàng xóm ở bên cạnh, dùng tiền hỏi rõ ràng chuyện đã xảy ra.
Nửa tiếng trước, quan sai của Địa Phủ cưỡng ép đưa Đông Chiết đi rồi.
"Tại sao?"
Người kia nhún vai: "Tôi cũng không biết." Nói xong ôm tiền của Sơ Tranh, tránh về trong phòng.
Mặt mày Sơ Tranh lạnh như băng, đi xuống cầu thang.
"Sơ Tranh tiểu thư."
Giọng nói xa lạ vang lên bên cạnh, Sơ Tranh liếc mắt nhìn sang.
Một người đàn ông đứng ở bên đó, mỉm cười nhìn cô.
Sơ Tranh quan sát người kia vài lần, không lạnh không nhạt hỏi: "Anh là ai?"
"Tôi là ai không quan trọng."
"Nếu không quan trọng thì nói chuyện với tôi làm gì." Sơ Tranh nhấc chân muốn đi.
Cô đã luân lạc tới mức người không quan trọng cũng đến nói chuyện với cô được sao?
Nụ cười của người đàn ông cứng lại: "Sơ Tranh tiểu thư không muốn biết chấp pháp Đông đi đâu sao?"
Ba chữ chấp pháp Đông này làm Sơ Tranh dừng bước. -
Cảnh sắc xung quanh càng ngày càng hoang vu, người đàn ông đi phía trước dẫn đường, Sơ Tranh đi theo phía sau, tốc độ cũng không nhanh.
Người đàn ông thỉnh thoảng còn phải dừng lại đợi cô, trong mắt khó tránh khỏi sẽ có vẻ cổ quái.
Chẳng lẽ cô không lo lắng cho Đông Chiết sao?
Nhưng hắn ta lại không dám thúc giục.
Cứ như thế đi tầm gần một tiếng, cuối cùng cũng đến nơi.
"Sơ Tranh tiểu thư, mời vào bên trong."
Trước mặt là một tòa kiến trúc có hơi cổ xưa, xung quanh tuy có kiến trúc, nhưng đều cách nơi này khá xa.
Sơ Tranh nhìn xung quanh một lần trước, sau đó mới đi vào bên trong.
"Sơ Tranh tiểu thư, ngài chờ ở đây một lát." Người đàn ông đưa Sơ Tranh đến một nơi giống như phòng khách.
Sơ Tranh giơ tay chặn người đàn ông đang muốn rời đi lại.
"Sơ Tranh tiểu thư?"
Dưới cái nhìn chăm chú của người đàn ông, Sơ Tranh giơ tay đè ngã hắn ta xuống đất.
Người đàn ông sao mà ngờ tới được Sơ Tranh sẽ có động tác này chứ.
Dù sao từ đầu tới đuôi cô đều có vẻ không chút hoang mang...
Trong lòng người đàn ông cuồng loạn mấy lần, muốn đứng dậy phản kích.
Nhưng mà hắn ta phát hiện mình bị Sơ Tranh ấn rất chặt, căn bản không thể động đậy.
"Sơ Tranh tiểu thư... Khụ khụ khụ... Cô làm gì vậy?"
"Bảo chủ nhân của anh ra đây."
"Cô như vậy tôi làm sao..."
Trong nháy mắt người đàn ông cảm thấy toàn thân đều đang đau đớn, rõ ràng cô gái trước mặt chỉ dùng ngón tay hờ hững ấn lấy bả vai hắn ta, thậm chí còn không dùng lực.
Cảm giác lạnh lẽo thấu xương cuốn quanh khắp người, giống như muốn khắc vào trong linh hồn vậy.
Đối mặt với ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng của cô gái, người đàn ông mơ hồ dâng lên một nỗi sợ hãi.
"Cho anh một cơ hội cuối cùng."
Giọng nói của cô cũng giống như nhiễm đầy băng sương.
Người đàn ông gian nan chỉ chỉ túi áo.
Sơ Tranh buông tay đè chỗ bả vai người đàn ông ra, người đàn ông theo bản năng muốn đứng dậy, nhưng mà hắn ta vẫn bị một lực lượng trói buộc tại chỗ như cũ.Gặp ma rồi!!
Tình huống thế nào đây?
Sơ Tranh lấy từ trong túi áo ra một cái điện thoại di động.
Mấy ngày nay Sơ Tranh cũng đã được chứng kiến khoa học kỹ thuật của Địa phủ, còn trâu chó hơn cả dương gian.
Chung quy lại chết rồi vẫn còn có thể ở đây tiếp tục công việc, tiếp tục nghiên cứu, xây dựng Địa phủ hài hòa.
Không cần Sơ Tranh mất công tìm, trong tin nhắn của người đàn ông vẫn còn lưu lại lịch sử.
Sơ Tranh không chắc bọn họ có bàn nhau ám hiệu liên lạc gì đó không, cho nên buông một cánh tay của người đàn ông ra.
"Biết nói thế nào chưa?"
Người đàn ông: "..."
Không biết lắm.
Giọng điệu Sơ Tranh lạnh lẽo, khí thế hung ác tiết ra ngoài, uy hiếp: "Nghĩ kỹ rồi nói, nếu không thì..."
Ngón tay Sơ Tranh ấn lấy thành ghế sofa, thành ghế sofa -- tan nát ở ngay trước mặt hắn ta.
Người đàn ông: "!!!"
-
Liên Tam Nguyệt nhận được tin tức, nói đã làm theo kế hoạch, nhốt được người rồi.
Cô ta có chút hưng phấn chạy tới.
Đến cổng đột nhiên cảm thấy có chút gì đó là lạ.
Liên Tam Nguyệt bấm một dãy số trên di động, một hồi sau đối phương mới nhận.
"Bắt được người rồi?"
"Vâng, dựa theo lời ngài nói, đã nhốt được rồi." Giọng của đối phương nghe không có dị thường gì.
"Cho tôi xem một chút." Liên Tam Nguyệt cẩn thận nói.
"... Được, ngài chờ một lát."
Liên Tam Nguyệt gọi video qua, trước tiên là khuôn mặt của người đàn ông, sau đó hình ảnh dời đi chỗ khác.
Trong hình ảnh, Sơ Tranh đứng ở trong một cái vật hình hộp vuông hơi mờ.
Xác định không có vấn đề gì, lúc này Liên Tam Nguyệt mới đi vào.
Nhưng tình huống bên trong hoàn toàn không giống như những gì cô ta trông thấy.
Cô gái nên bị nhốt lại bưng dáng vẻ như đại gia, ngồi trên ghế sofa.
Người của cô ta đứng dán vào tường, thần sắc bối rối lại sợ hãi.
"..."
Liên Tam Nguyệt hoài nghi phương thức mình vào không đúng.
Rầm --
Cửa đằng sau tự động đóng lại, Liên Tam Nguyệt đang lui bước phải dừng lại.
"Chính là cô muốn gặp tôi?" Người trên ghế sofa ngước mắt nhìn qua, ánh mắt lạnh lẽo vắng vẻ, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì.
Liên Tam Nguyệt sững sờ: "Cô... Không nhớ rõ tôi nữa?"
Sơ Tranh không nói.
Liên Tam Nguyệt ngờ vực quan sát Sơ Tranh vài lần, đột nhiên cũng thả lỏng ra: "Đúng là tôi tìm cô có chút việc, cố ý mời tới nơi này, cô hiểu lầm gì sao?"
Trong trí nhớ của Sơ Tranh không có người trước mặt này.
Nhưng mà...
Vừa rồi cô đã hỏi người đàn ông kia, cô ta tên là Liên Tam Nguyệt, trùng hợp là cái tên này cô từng thấy trong danh sách mà Đông Chiết cho cô xem.
Người từng cùng cô tham gia khảo hạch Chấp Pháp giả.
Đột nhiên nhảy ra gây chuyện với cô, đây không phải đã nói rõ là có quỷ à.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.