"Chị, bây giờ chị ở đâu vậy?" Tốt xấu gì cũng là đại lão đã từng cùng nhau liều mạng, Yết Cổ cảm thấy mình đặt chân đến đây trước, cho nên cần phải chiêu đãi đại lão thật tốt.
Đáng tiếc Sơ Tranh cũng không muốn cho người ta biết cô đang ở đâu, chỉ có thể lừa gạt cho qua.
Yết Cổ tới đây một thời gian rồi, rất quen thuộc với gần đây.
Sơ Tranh bảo anh ta dẫn đường, giúp cô tiêu hết một khoản tiền lớn sau cùng.
Yết Cổ: "..."
Tài khoản của đại lão thật giàu có.
Bây giờ rất nhiều người ở dương gian đã không thể làm loại hoạt động ô nhiễm như đốt vàng mã nữa.
Đặc biệt là người trong thành phố.
Cho nên thường thường thì người trong thành phố còn nghèo hơn người ở nông thôn.
Yết Cổ không cha không mẹ, không hiểu loại cảm giác tiêu sái khi có tiền này.
-
Sơ Tranh xách đồ về chỗ ở của Đông Chiết, vừa đi đến dưới lầu thì đụng phải Đông Chiết.
Đông Chiết đầu tiên là sững sờ, sau đó dắt cô lên lầu.
"Không phải tôi đã bảo cô đừng đi ra ngoài rồi sao?"
"Lại không có ai phát hiện." Sơ Tranh ném đồ xuống đất, chẳng hề để ý: "Tôi còn không sợ, anh sợ cái gì?"
Đại lão sao lại bị người ta phát hiện được.
Đại lão không cần sĩ diện sao?
Đông Chiết: "..."
Trời mới biết hắn sợ cái gì.
Chính cô cũng không lo lắng, hắn ở đây bận tâm cái gì chứ.
Ánh mắt Đông Chiết rơi trên mặt đất: "Cô mua gì vậy?" Nhiều đồ như vậy...
"Tùy tiện mua mua."
Đông Chiết: "..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/792531/chuong-2439.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.