Chương trước
Chương sau
Sơ Tranh: "Tôi cũng phải đi?"
Đông Chiết: "Cô đi theo tôi."
Lâm Táp dẫn Vạn Tín và Tạ Sướng rời đi, mấy ác linh khác cũng muốn chuồn, bị Đông Chiết gọi lại.
Đông Chiết vốn muốn cảnh cáo bọn họ, trước tiên đừng trở về.
Nhưng động tác của Sơ Tranh thì thô lỗ hơn nhiều, trực tiếp bắt mấy ác linh kia lại, nhét vào trong bình nhỏ.
Đông Chiết: "..."
Có chút dự cảm không tốt.
Mặc dù hắn cũng không biết dự cảm kia từ đâu tới.
Đông Chiết dẫn Sơ Tranh đi từ trên chiếc cầu dựng trên mặt nước xuống.
"Chấp pháp Đông."
Vừa xuống dưới thì đụng phải một người, Sơ Tranh rất hiểu chuyện đứng ra phía sau Đông Chiết, vừa dễ dàng ngăn trở cô.
"Chấp pháp Đông, sao anh lại đi từ đây ra?" Người tới nghi hoặc nhìn kiến trúc phía sau hắn.
"Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn." Giọng điệu Đông Chiết thản nhiên: "Gần đây không gian Tử Thần có chuyện gì không?"
"Ồ." Người kia không nghi ngờ nhiều: "Không xảy ra chuyện gì cả, vẫn giống như bình thường."
"Ừ."
Người kia rất nhanh đã đi mất.
Chờ người đi xa, Đông Chiết giải thích với Sơ Tranh: "Đây là nơi duy nhất xuất hiện đường hầm khẩn cấp của không gian Tử Thần, không thuộc tổng bộ của không gian Tử Thần."
"Xem ra tôi tạm thời không sao."
Hắn cắt đứt liên lạc với bên ngoài, chắc chỉ là bởi vì toàn bộ không gian Tử Thần đều bị cắt đứt liên lạc.
Sơ Tranh gật đầu, hỏi hắn: "Anh có thể điều tra được tư liệu khảo hạch của tôi không?"
Lúc cần thiết, để thẻ người tốt phát huy một chút tác dụng của hắn.
Căn nguyên của chuyện này có lẽ phải tìm hiểu từ lần khảo hạch đó.
Cô phải biết rõ thân thể này rốt cuộc là ai.
"Có hơi phiền toái." Đông Chiết nhìn về phía kiến trúc nơi xa: "Nhưng chắc là có thể lấy được."
Đông Chiết đưa Sơ Tranh về một tòa tiểu lâu.
Hoàn cảnh của nơi này không khác gì hiện đại mấy, nếu như có điểm khác thì chính là kiến trúc ở đây tương đối nghiêng về thiên hướng cổ.
Đương nhiên ở nơi xa hơn, Sơ Tranh nhìn thấy cao ốc đứng sừng sừng.
Cho nên cổ xưa chắc chỉ là vùng này.
"Anh Đông về rồi à." Có người chào hỏi Đông Chiết: "Hôm nay tan tầm sớm vậy?"
"Ừ."
Thái độ của Đông Chiết rất lạnh nhạt, dường như đối phương cũng đã quen.
Ánh mắt người kia dừng lại trên người Sơ Tranh: "A, vị này..."
Đông Chiết đột nhiên giơ tay nắm tay Sơ Tranh: "Bạn tôi, tới có chút việc."
Người kia gãi gãi đầu, hơi nghi ngờ nhìn Sơ Tranh vài lần, sau đó cười gật đầu.
"Vậy à."
Người kia vừa đi vừa quay đầu lại nhìn, đại khái là cảm thấy Sơ Tranh lạ mắt, cũng có lẽ là vì nguyên nhân khác.
Đông Chiết không buông cô ra, giải thích: "Cô vẫn chưa đăng ký ở Địa Phủ, rất dễ bị nhận ra."
"Cho nên?" Sơ Tranh ra hiệu đôi tay giao nhau của hai người.
"Khí tức của tôi có thể che kín được khí tức của cô." Đông Chiết giải thích rất là chững chạc đàng hoàng.
"Ồ..." Sơ Tranh đè hắn lên lan can phía sau: "Vậy chúng ta làm chút chuyện thân mật hơn, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?"Đông Chiết: "..."
Sơ Tranh thấy xung quanh không có ai, nghiêng người qua.
Đông Chiết theo bản năng né tránh, nhưng mà một giây sau thì đã bị Sơ Tranh nắm cằm cưỡng ép quay lại.
Trên dưới cầu thang đều không có âm thanh.
Chỉ có bên ngoài đường phố mơ hồ có chút âm thanh huyên náo bay qua.
-
Đông Chiết cúi đầu mở cửa vào nhà, vẻ mặt kéo căng nhìn cực kỳ lạnh lẽo cứng rắn.
Sơ Tranh quan sát quanh phòng, mặc dù không lớn, nhưng đồ đạc đều đủ, được dọn dẹp rất ngay ngắn gọn gàng.
Nhìn từ cửa sổ ra ngoài, có thể trông thấy bờ sông và đường đi đèn đuốc sáng trưng.
Phồn hoa và ồn ào náo động.
Sơ Tranh xoay người, dựa vào cửa sổ: "Anh không cảm thấy ồn ào sao?"
"Tôi không thường xuyên về đây." Đông Chiết thay một bộ quần áo khác: "Đóng cửa sổ lại."
"Đóng lại làm gì?"
"Cô muốn bị trông thấy?"
"..." Nghĩ lại bây giờ mình không có hộ khẩu, xác thực không thích hợp để xuất đầu lộ diện lắm.
Sơ Tranh đóng lại cửa sổ, đi đến chỗ ghế sofa ngồi xuống.
Đông Chiết: "Cô ở lại đây trước đi, tôi đi đến không gian Tử Thần điều tra tư liệu một chút."
"Ồ."
Đông Chiết nhấc mắt lên liếc nhìn cô một cái, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại nuốt về.
Rất nhanh Đông Chiết đã đi mất.
Trong phòng chỉ còn lại Sơ Tranh, Đông Chiết cũng không dặn dò cô có nơi nào không thể đụng vào, cho nên Sơ Tranh không có việc gì đi loanh quanh gian phòng một vòng.
Cuối cùng thật sự không có chuyện gì làm, lúc này mới đổ về trên ghế sofa, chuẩn bị suy nghĩ chuyện về thân thể này của cô.
Suy nghĩ tốt đẹp là thế, nhưng Vương bát đản lại không bỏ qua cho cô như vậy.
Vất vả lắm mới ra khỏi không gian Tử Thần được, sao nó lại bỏ qua cơ hội này chứ! Phá sản đê anh em.
Ra ngoài mua mua mua mua!!!
"Bây giờ ta không thể đi ra ngoài." Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Mi muốn hại chết ta?"
【 Tiểu tỷ tỷ, cô sẽ luôn có cách, ta coi trọng cô nha! 】 Vương Giả nói xong cũng chuồn.
"..."
Móa!
Sơ Tranh tản bộ đến trên đường, đường đi cực kỳ giống như cổ trấn du lịch ở dương gian.
Trên đỉnh đầu giống như cảnh sắc mặt trời chiều ngã về tây, nhưng thời gian dài như vậy trôi qua cũng không thấy có gì thay đổi.
Người... Ma nơi này, nhìn cũng không khác gì người bình thường mấy.
"Má, chó chết! Nhả mắt ra cho ông mày mau!" Một con chó phóng như bay tới, trong miệng ngậm một con mắt, thanh niên đằng sau nó cầm dép lê điên cuồng đuổi theo.
Trong một cửa hàng ở bên khác, bà chủ không đầu đang vớt đầu từ trong nồi ra.
Ừm... Nếu như không phải thỉnh thoảng có con ma đột nhiên rơi mất con mắt, đầu, cánh tay, chân gì đó, thì xác thực không khác gì dương gian.
Sơ Tranh tản bộ một vòng, phí chút công phu làm cho mình một thân phận "hợp pháp" trước.
"Nếu không phải cô cho nhiều tiền thì tôi mới không mạo hiểm như vậy đâu." Đối phương nói liên miên lải nhải căn dặn: "Cô nhất định phải nhớ kỹ, không thể xuất hiện trước mặt những quan chức ấy, rất dễ xảy ra chuyện, xảy ra chuyện cửa hàng sẽ không chịu trách nhiệm."
"Ừ."
Sơ Tranh ném ra một xấp minh tệ, đi ra khỏi cửa hàng không đáng chú ý.
Sau đó chính là hợp lý hợp pháp mua mua mua.
Đừng nhầm, đồ ở đây bán còn không ít.
Chỉ cần là đồ dương gian có, thì ở đây đều có cả.
Sơ Tranh một đường mua mua, không gặp phải phiền toái gì.
Sau đó Sơ Tranh mới biết được vì sao con đường này lại phồn hoa như thế.
Nơi này không chỉ là đường phố mua sắm, mà còn là con đường mà mọi người đầu thai nhất định phải đi qua.
Cái này rất giống cửa hàng miễn thuế ở sân bay phiên bản Địa Phủ.
Bọn họ muốn đi đầu thai, tiền còn dư lại trên người không tiêu hết đi thì không phải là lãng phí sao.
Cho nên việc làm ăn của con đường này cực tốt.
Sơ Tranh điên cuồng mua sắm cũng không gây nên sự chú ý gì.
Dù sao người sắp đi đầu thai đều sẽ điên cuồng mua sắm như vậy, xa xỉ một phen.
Ai biết sau khi đầu thai sẽ là giàu hay nghèo.
"Chị?" Một người đàn ông cao to vạm vỡ lao từ cửa hàng bên cạnh ra: "Chị, thật sự là chị à!!"
"Yết Cổ?"
Người đàn ông gật đầu: "Là em là em."
Sơ Tranh quan sát anh ta vài lần: "... Tại sao anh lại ở đây?"
Giá trị tội ác của Yết Cổ vốn không cao, xong phó bản thứ hai là đã được xóa hết, trực tiếp được ra rồi.
—— Đương nhiên chủ yếu vẫn dựa vào Sơ Tranh, nếu không thì phó bản du thuyền thế giới màu xanh lam ấy sẽ không trừ nhiều điểm giá trị tội ác như vậy.
Nhưng tạm thời anh ta vẫn chưa thể đầu thai được, chỉ có thể chờ đợi ở đây.
"Chị, chị cũng ra rồi à." Yết Cổ rất vui mừng: "Em biết chị lợi hại như vậy, nhất định có thể ra được rất nhanh mà."
Sơ Tranh: "..."
Không, mi suy nghĩ nhiều rồi, ta không phải đi đường thường ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.