Chương trước
Chương sau
"Đông Chiết ở đâu?"
Liên Tam Nguyệt giống như không nghe thấy câu hỏi này của Sơ Tranh, cẩn thận hỏi: "Cô thật sự không nhớ tôi nữa sao? Tôi và cô từng cùng tham gia khảo hạch, cô còn nhớ không?"
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh không đáp, Liên Tam Nguyệt tiếp tục nói: "Lần khảo hạch ấy cô mất tích, lần này người của tôi trông thấy cô, cũng rất bất ngờ, cho nên mới cố ý mời cô đến đây."
Trong lòng Liên Tam Nguyệt có chút không yên.
Cô nhìn có vẻ như thật sự không quen biết mình.
Nhưng phản ứng này của cô lại cực kỳ cổ quái.
"Mời?" Cuối cùng Sơ Tranh cũng lên tiếng, giơ tay chỉ vào một phương hướng: "Loại mời này?"
Liên Tam Nguyệt trấn định giảo biện: "Gần đây Địa phủ không an toàn lắm, có thể là người phía dưới hiểu lầm ý của tôi, tôi thật sự chỉ muốn nói chuyện với cô, muốn hỏi tình huống lúc đó một chút mà thôi."
Liên Tam Nguyệt quát người đàn ông kia một tiếng: "Còn không xin lỗi? Tôi bảo anh mời như thế à?"
Người đàn ông: "..." Cô bảo tôi mời như thế mà.
Hắn ta có nên nói cho cô ta biết rằng mình đã khai rất nhiều rồi không.
"Xin... Xin lỗi." Vì cái mạng nhỏ của mình, người đàn ông quyết định giả bộ như mình không biết gì cả.
Sơ Tranh: "..."
Tâm thái của người này đủ tốt nha!
Lúc đầu thì uy hiếp, sau đó thì phòng tối, có người nào mời như thế không.
Sơ Tranh cũng không muốn nghe Liên Tam Nguyệt giảo biện, tiếp tục câu hỏi ban đầu của cô: "Đông Chiết ở đâu?"
"Chấp pháp Đông..." Liên Tam Nguyệt dừng một chút: "Tôi nghe nói hắn làm trái với quy định, bị mang đi điều tra."
Sơ Tranh: "Không phải cô bắt?"
Liên Tam Nguyệt kinh ngạc: "Cô cho rằng là tôi bắt? Sao lại thế được... Sao tôi dám bắt các Chấp Pháp đại nhân chứ."
Sơ Tranh nhìn về phía người đàn ông kia.
Liên Tam Nguyệt lập tức nói: "Tôi chỉ sợ cô không chịu đến, cho nên mới bảo hắn nói với cô như vậy, tôi xác thực biết chấp pháp Đông ở đâu mà."
Lời ngầm chính là cô ta cũng không nói thêm gì khác.
Người đàn ông cũng không nói lung tung, chỉ hỏi cô có muốn biết chấp pháp Đông ở đâu không thôi.
Sơ Tranh hơi trầm mặc, trong lòng có hai chữ to "nguy rồi" chậm chạp bay qua.
Bất cẩn rồi.
Nhưng cũng không sao!
Sơ Tranh đột nhiên đứng dậy.
Động tác của cô quá mức đột ngột, Liên Tam Nguyệt kinh ngạc, chân theo bản năng lui về phía sau, còn chưa hạ xuống, lại khó khăn lắm mới thu hồi lại được.
"Cô muốn biết chấp pháp Đông ở đâu, tôi có thể nói cho cô biết, nhưng mà... Cô muốn làm gì?"
Liên Tam Nguyệt trơ mắt nhìn Sơ Tranh duỗi tay cầm dao gọt trái cây trên bàn lên.
"Chúng ta trò chuyện về việc khác."
"Không phải cô muốn biết chấp pháp Đông..."
"Cũng không muốn biết đến vậy." Sơ Tranh quan sát dao trong tay, mặt dao chiết xạ ra hàn quang, hiện lên trong đáy mắt cô: "Tôi càng muốn biết cô đã làm gì tôi hơn."
Liên Tam Nguyệt: "!!"
-
Từ xưa đến nay Sơ Tranh luôn thích tốc chiến tốc thắng.
Hôm nay cũng đã đụng vào cửa... Không đúng, người ta mời cô tới nhà, cô không hỏi rõ ràng, chẳng phải quá có lỗi với bao công sức của người ta sao.
Dựa theo thái độ ban đầu của người đàn ông kia thì rõ ràng không có ý tốt. Chắc chắn Liên Tam Nguyệt không phải hẹn mình đến ôn chuyện giống như lời cô ta giảo biện.
Cho nên Sơ Tranh đập cho Liên Tam Nguyệt gần chết.
Không chỉ như thế, còn chỉ huy tiểu đệ của cô ta, ném cô ta vào trong cái "hộp" trong suốt đã chuẩn bị sẵn kia.
Cái "hộp" này chiếm cứ hơn phân nửa gian phòng, lúc này Liên Tam Nguyệt giống như vải rách nằm dưới đất.
Sơ Tranh bảo tiểu đệ của Liên Tam Nguyệt đóng cửa lại.
"..."
Hắn ta sợ mình cũng bị ném vào, rất không có cốt khí bán chủ.
"Cái này có ích gì?" Sơ Tranh hỏi hắn ta.
"..."
Hóa ra cô không biết à!
Người đàn ông tưởng là Sơ Tranh biết nó dùng để làm gì, cho nên mới ném Liên Tam Nguyệt vào.
Kết quả cô căn bản không biết...
Hay quá!
Thật sự quá là hay luôn!
Tiểu đệ phổ cập kiến thức cho Sơ Tranh nghe một chút.
Thứ này dùng để làm suy yếu linh thể, nói một cách đơn giản thì nó tương đương với nhà tù mang tính trừng phạt.
Thứ này cũng không dễ làm, là đồ của phía chính quyền Địa phủ.
Liên Tam Nguyệt đặt một thứ như thế ở đây, có thể có ý tốt được à?
Sơ Tranh kéo cái ghế qua, có chút khí thế ngồi xuống, hất cằm lên: "Nói một chút ân oán của chúng ta đi." Tiểu kịch trường bắt đầu lên đi.
Liên Tam Nguyệt: "..."
Cô ta nói mẹ gì mà nói!
Người phụ nữ này làm sao vậy, vì sao lại... Đột nhiên trở nên lợi hại như vậy.
Hơn nữa hướng phát triển này cũng không đúng đâu!!
Liên Tam Nguyệt tức đến mức thổ huyết. Cô ta không nên lỗ mãng như thế...
Cô đã có thể sống sót ra khỏi không gian Tử Thần, chắc chắn không dễ đối phó như vậy, vì sao mình không cẩn thận hơn một chút chứ.
Liên Tam Nguyệt cảm thấy sự hối hận của mình có thể viết được ba ngàn chữ.
Cho nên Liên Tam Nguyệt chỉ lo hối hận, trong lòng điên cuồng viết văn, đâu có để ý đến trái tim tràn đầy khao khát muốn nghe bát quái của Sơ Tranh.
Bầu không khí trong phòng có chút trầm mặc.
Tên tiểu đệ của Liên Tam Nguyệt đứng dán vào góc tường, giảm cảm giác về sự tồn tại của mình xuống.
Đại lão đánh nhau, lâu la gặp nạn.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Liên Tam Nguyệt cảm giác rất rõ được thân thể mình bắt đầu suy yếu.
Trạng thái linh hồn suy yếu rất rõ ràng, lại kéo theo cả sự khó chịu.
Liên Tam Nguyệt bị Sơ Tranh đánh cho rất nghiêm trọng, lúc này miễn cưỡng đứng lên, muốn tìm nơi để thoát ra.
Sơ Tranh ở bên ngoài bắt chéo chân nói: "Đây là thứ do cô chuẩn bị, cô sẽ để cho tôi có cơ hội ra được sao?"
Đạo cụ mình chuẩn bị, trong lòng không rõ hay sao?
Liên Tam Nguyệt: "..."
Lúc này Liên Tam Nguyệt đại khái là muốn ca bài ca ông nội mày rồi.
Nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
"Chúng ta cứ chờ xem thời gian của ai nhiều hơn." Sơ Tranh không hề sốt ruột.
Liên Tam Nguyệt: "Không phải cô muốn tìm Đông Chiết sao?"
"Ừ."
"Cô tiêu tốn thời gian ở đây với tôi, không sợ hắn xảy ra chuyện?"
"Không sợ."
Vương Giả cũng chưa bắt đầu la lối, chứng minh bây giờ thẻ người tốt vẫn rất an toàn.
Liên Tam Nguyệt: "Cô có biết hắn phạm phải tội gì không? Hắn dính líu đến tội làm nguy hại đến không gian Tử Thần, tội danh này đủ để phán hắn tử hình. À... Tôi nói sai rồi, trong Địa phủ không có tử hình, chỉ có tan thành tro bụi."
Liên Tam Nguyệt chống vào "tường" hơi mờ, giống như cười mà không phải cười: "Nếu cô đến trễ, nói không chừng không thể gặp hắn lần cuối đâu."
Lúc đầu nhận được tin tức, rằng hai người này có quan hệ với nhau, cô ta còn rất ngoài ý muốn.
Đông Chiết rất nổi danh trong số các Chấp Pháp giả của không gian Tử Thần.
Đầu tiên là tướng mạo của hắn, thứ hai là tính cách hắn độc lai độc vãng.
Mặc dù cũng không phải là loại tính cách cự người ngàn dặm, không để ý tới ai, nếu bạn nói chuyện với hắn, cũng có thể nói được vài câu đấy, nhưng hắn xuất hiện, rời đi luôn là một mình.
Sơ Tranh không hề dao động: "Cô nên quan tâm đến mình thì hơn."
Liên Tam Nguyệt: "..."
Liên Tam Nguyệt khẽ cắn môi: "Chúng ta thật sự chỉ quen biết trên khảo hạch, lần này trông thấy cô, tôi cũng rất bất ngờ, cho nên mới muốn tìm cô."
Sơ Tranh: "Lao lực muốn diệt trừ tôi như vậy, xem ra sự quen biết của cô đối với tôi khá là khắc sâu."
Liên Tam Nguyệt mạnh miệng, cũng phối hợp thêm vẻ mặt kinh ngạc: "Tại sao tôi lại phải diệt trừ cô."
Sơ Tranh lắc lắc mũi chân: "Thứ này chuẩn bị cho cô?"
Tâm tư của Liên Tam Nguyệt xoay chuyển cực nhanh: "Thứ này vẫn luôn ở đây, không phải chuẩn bị cho ai cả."
Sơ Tranh: "Ồ."
Vậy tiếp tục hao tổn thôi chứ sao.
Dù sao cũng không phải ta ở trong đó.
Không biết vì sao, Liên Tam Nguyệt nghe ra được ý khác từ chữ ồ đầy bình thản của Sơ Tranh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.