Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sắc mặt Lê Điềm lúc xanh lúc trắng, tức giận không nhẹ.
Một tên phú nhị đại như Lam Thần thì càng khỏi phải nói, không nghĩ tới có một ngày, ở nơi dã ngoại hoang vu, gã sẽ bị người ta đập tiền như thế.
Đây không phải tát thẳng vào mặt gã sao?
"Cô ta mang theo nhiều tiền trên người như thế làm gì?" Tạ Ninh Phong tương đối bình tĩnh: "Hơn nữa không phải cô ta rất thiếu tiền sao?"
"Đúng thế, lúc ấy em thấy rõ ràng cô ta chuyển tiền đi rồi mà." Lê Điềm bị nhắc nhở, lập tức nhớ tới: "Số tiền này của cô ta từ đâu tới?"
Dọc theo con đường này bọn họ đều đi cùng nhau, cô lấy đâu ra tiền?
Không chỉ trả lại tiền lúc ấy cho cô, mà còn trả lại phí bồi thường vi phạm hợp đồng.
Ba người đưa mắt nhìn nhau, thực sự nghĩ mãi mà không rõ đây là vì sao.
Sơ Tranh phân rõ ranh giới với ba người này, nếu như không phải phải làm... Người tốt, thì bây giờ cô đã quay đầu trở về.
Suy nghĩ kỹ vẫn thấy nơi này tốt.
Không đi ra ngoài được thì không phải sẽ không cần phá sản sao?
Non xanh nước biếc, trời trong gió nhẹ, tốt biết bao nhiêu!
Ầm ầm ——
Suy nghĩ của Sơ Tranh còn chưa rơi xuống, đỉnh đầu chợt vang lên một tiếng sấm rền, tiếp đó là mưa to ào ào nện xuống.
Sơ Tranh: "..." Mẹ!
Sơ Tranh lấy ra một cây dù, khi tất cả mọi người vội vàng tránh mưa, cô đã trấn định bung dù ra.
Còn cực kỳ trấn định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/791944/chuong-1851.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.