Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Bởi vì không biết là thứ gì, anh Cao chỉ có thể xử lý vết thương cho Tiểu Khâu trước, đút thuốc bọn họ mang theo.
Sơ Tranh đứng ở mép nước nhìn vào bên trong, trong trí nhớ của nguyên chủ, có một đoạn chính là người trong đội ngũ bị thương, mang theo cùng đi sẽ tốn thời gian.
Người kia hình như cũng là Tiểu Khâu...
Nhưng phương thức bị thương cũng không phải như vậy.
Trong nước, cá thoải mái nhàn nhã bơi lên, hoàn toàn không nhìn ra có bất kỳ nguy hiểm nào.
Cũng không biết là thứ gì...
Nhưng chuyện cũng không liên quan đến cô, cho nên Sơ Tranh nhìn một hồi liền dời đi chỗ khác, bảo chú Dân làm lều lán cho cô.
Chờ Chú Dân dựng xong lều vải, Sơ Tranh cho ông ta một chút thù lao, đi vào nằm nghỉ ngơi.
Có thể là xảy ra chuyện của Tiểu Khâu, ngày hôm nay Lam Thần cũng không đến quấy rối cô.
-
Nửa đêm.
Sơ Tranh bị người đánh thức, cô mở lều vải ra, nhìn ra bên ngoài.
Lều vải của Tiểu Khâu vây đầy người.
"Sao thế?" Sơ Tranh đi đến bên cạnh chú Dân, hỏi một câu.
"Phát sốt..." Chú Dân nhíu mày: "Đã sưng đến bắp chân rồi."
Tiểu Khâu phát sốt, lúc đầu chỉ là sưng chân, bây giờ toàn bộ bắp chân đều sưng lên, nhìn có chút đáng sợ.
Có người đề nghị đưa Tiểu Khâu về trên thuyền trước, nếu cứ tiếp tục như thế, có thể sẽ xảy ra chuyện.
Nhưng cuối cùng đề nghị này cũng không được tiếp thu.
Đến ngày thứ hai Tiểu Khâu hết sốt, tinh thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/791943/chuong-1850.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.