Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Khỉ trắng có số lượng khổng lồ, trên thân không ít người đều bị thương.
Tất cả mọi người bị làm cho trở tay không kịp, luống cuống trận cước, đối diện với mấy con khỉ trắng này, rơi vào thế hạ phong.
Sơ Tranh bình tĩnh hơn nhiều, tới một con đạp một con, đến một đôi đạp một đôi.
Khỉ trắng thấy thế, có lẽ cảm thấy mục tiêu này quá hung tàn, đánh không thắng nổi, thông minh thay đổi vị trí mục tiêu.
Tạ Ninh Phong và Lê Điềm bị khỉ trắng bao vậy, Tạ Ninh Phong che chở Lê Điềm, khó tránh khỏi bị thương.
"Chạy mau!" Giọng nói của anh Cao từ phía trước truyền đến: "Bọn nó đông lắm."
Tạ Ninh Phong che chở Lê Điềm chạy về phía đội ngũ phía trước, móng vuốt của khỉ trắng chào hỏi tới, Tạ Ninh Phong giơ tay ngăn cản, kết quả ba lô bị khỉ trắng túm xuống.
"Trang bị!" Tạ Ninh Phong kinh hô một tiếng.
"Đi mau!" Lê Điềm kéo Tạ Ninh Phong chạy, hơi đâu mà quan tâm trang bị gì nữa.
-
Một đám người phi nước đại trong cỏ hoang, khỉ trắng đằng sau thỉnh thoảng luồn lên, nhìn từ đằng xa, hình ảnh tuyệt đối rất chấn động.
Không biết đám người chạy bao lâu, âm thanh truy đuổi đằng sau dừng lại.
"Hình như bọn nó không đuổi theo nữa."
"Không được không được, tôi chạy không nổi nữa rồi."
Đám người dừng lại, đằng sau chỉ có tiếng gió.
Xác định khỉ trắng không đuổi theo nữa, đám người thở phào, có người trực tiếp ngồi bệt xuống đất thở.
Những con khỉ kia mẹ nó quá kinh khủng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/791942/chuong-1849.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.