Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Một ngày sau.
Sơ Tranh nhìn thấy làng.
Chỉ có thể nói là hình dáng của làng, phần lớn kiến trúc đều bị dây leo quấn quanh, mơ hồ có thể trông thấy một chút.
Đến gần, Sơ Tranh phát hiện toàn bộ làng đều dùng đá tảng kiến tạo nên, cho nên đã qua nhiều năm như vậy, nhưng vẫn còn chưa hoàn toàn rách nát.
"Thật sự có làng kìa." Lê Điềm kinh ngạc che miệng: "Anh Thần, em còn tưởng rằng anh nói mò đấy."
"Tôi có bao giờ nói mò đâu." Lam Thần nhìn về phía Sơ Tranh bên kia một chút, thần bí hề hề nói: "Tôi nói cho hai người nghe, nơi này cũng không bình thường..."
"Chỗ nào không bình thường?"
Lam Thần ra hiệu bọn họ ghé sát vào.
Đằng sau nói rất nhỏ giọng, Sơ Tranh không nghe thấy, cô cũng không nghe, trực tiếp đi vào trong làng.
Ngôi làng này cho người ta cảm giác rất lớn, kiến trúc cũng rất kỳ quái...
Tình huống bình thường một thôn xóm hẳn sẽ có phương hướng nhất trí, nhưng mà nơi này... Có chút loạn, hướng của các cánh cửa đều không giống nhau.
Đám người anh Cao đang chụp hình kiến trúc của thôn làng, anh Cao khoanh tay trước ngực đứng ở một bên, không biết đang trầm tư cái gì.
Sơ Tranh đi từ một bên khác qua, dự định đi xem nơi này một vòng trước đã.
Lúc ấy nguyên chủ treo quá sớm, đằng sau xảy ra chuyện gì, nơi này có thứ gì, cô ấy đều không rõ ràng.
Đi đến vị trí đằng sau, Sơ Tranh trông thấy một chút đồ vật không giống những kiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/791945/chuong-1852.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.