Editor: Yuuri: Yuuri_Yy
Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh lành lạnh gọi hắn một tiếng: "Sư tôn."
Đông Lẫm không đáp, chỉ hạ mắt liếc cô một cái, ra hiệu cô nói.
"Ngươi thật sự không nhớ rõ, hay là giả vờ?"
Đông Lẫm vẫn là một bộ dạng đứng đắn nghe không hiểu: "Ngươi đang nói gì vậy?"
"Sư tôn nghe không hiểu?" Sơ Tranh dừng một chút, không có ý tốt mà nói: "Vậy ta giúp cho sư tôn nhớ lại một chút."
Ầm ——
Sách trên bàn rơi xuống đất, tóc đen xõa tung ở giữa vài cuốn sách.
Nam nhân bị tiểu cô nương nắm lấy hai tay, đè trên mặt đất, trên khuôn mặt lạnh lẽo lộ ra mấy phần kinh ngạc.
"Sư tôn, việc mình từng làm, quên mất là không tốt lắm đâu." Giọng điệu Sơ Tranh có chút nguy hiểm: "Ta giúp sư tôn nghiêm túc nhớ lại."
"Sơ Tranh!"
Đông Lẫm thẹn quá hóa giận kêu một tiếng.
-
Diệp Lạc đợi trong phòng của mình, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng vang rất lớn, ả lập tức mở cửa ra ngoài.
Chỉ thấy tường viện bên ngoài căn phòng của ả trực tiếp sậpxuống.
Kiến trúc bên kia tường viện cũng sập...
Mà trong phế tích, sư tôn và Sơ Tranh mỗi người đứng một bên,
Bầu không khí rất không thích hợp.
Sơ Tranh giơ tay lau vết máu bị rạch ra trên mặt, đi một mạch không quay đầu lại.
Diệp Lạc còn chưa biết rõ ràng chuyện gì xảy ra, Đông Lẫm cũng lắc mình một cái rồi không thấy tung tích nữa, chỉ để lại bừa bộn đầy đất.
Diệp Lạc: "???"
-
Sơ Tranh ngồi ở chỗ cao nhất của Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/791635/chuong-1542.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.