Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Sư tôn." Diệp Lạc xuất hiện ở cửa ra vào, vịn vào khung cửa suy yếu kêu một tiếng: "Các sư huynh là đến thăm đồ nhi, ngài đừng trách cứ các sư huynh, ngài muốn phạt thì phạt đồ nhi đi."
Diệp Lạc nói xong cũng quỳ xuống theo.
"Diệp sư muội..."
Có đệ tử hô nhỏ một tiếng.
Lập tức có đệ tử lên tiếng nhận trách nhiệm: "Đông Lẫm tiên tôn... Là các đệ tử tự ý đến thăm Diệp sư muội, không liên quan gì đến Diệp sư muội."
Đệ tử còn lại dồn dập phụ họa.
Ôm hết toàn bộ trách nhiệm về trên người mình.
Đông Lẫm: "Thăm nàng làm gì?"
"Diệp sư muội bị thương..."
Ánh mắt Đông Lẫm quét qua người Diệp Lạc một vòng, không nhìn ra tâm tình gì.
Một hồi lâu sau, Đông Lẫm lên tiếng hỏi thăm: "Làm sao bị thương?"
"Là... Là tiểu sư tỷ."
"Sư huynh!" Diệp Lạc thấp giọng nói một tiếng: "Huynh đừng nói lung tung."
Vị sư huynh kia rất tức tối: "Diệp sư muội, đã đến nước này, muội còn muốn nói chuyện giúp nàng?"
Vừa rồi Diệp Lạc tỉnh lại, bọn họ hỏi thăm Diệp Lạc chuyện gì xảy ra.
Bản thân Diệp Lạc chính là người bị hại, cho nên ả trực tiếp nói lại chuyện này với bọn họ.
"Sư tỷ nàng... Nàng không phải cố ý, là muội không tốt." Diệp Lạc cắn môi, khó xử khuyên nhủ: "Các huynh đừng nói nữa."
"Tiên tôn, xin ngài làm chủ cho Diệp sư muội."
"Tiên tôn, xin hãy lấy lại công đạo cho Diệp sư muội."
Những đệ tử này ra mặt cho Diệp Lạc, Diệp Lạc ở bên cạnh nhỏ giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/791634/chuong-1541.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.