Translator: JyKim0: JyKim0
Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Muội theo huynh về trước đi."
Lâm Sơ Phóng không yên tâm để Sơ Tranh lại đây.
"Ta trở về ngủ dưới đất?"
"..."
Thiên Tịnh Phong nhiều viện như thế, tuỳ tiện tìm chỗ nào cũng được mà.
"Tiểu sư muội, chắc hẳn tiên tôn cũng rất lo lắng cho muội, chúng ta về trước đi..."
"Hắn lo lắng không giết chết ta thì có." Sơ Tranh lơ đãng.
Ấn đường Lâm Sơ Phóng nảy lên, rốt cuộc tiểu sư muội đã làm gì, có chút hoảng.
Lâm Sơ Phóng đến khuyên Sơ Tranh trở về, Sơ Tranh không chịu về, cô sống dưới này rất tốt.
Lâm Sơ Phóng thật sự không khuyên nổi, chỉ có thể chạy đến thăm cô lúc rảnh, mang cho cô thứ này thứ kia.
"Ài, vị sư huynh này của ngươi, có phải thích ngươi không?"
Con Yêu Linh đã vài ngày không gặp đột nhiên ngoi đầu lên, học dáng vẻ của Sơ Tranh, ghé vào lan can, nhìn Lâm Sơ Phóng rời đi.
Sơ Tranh dùng dư quang quét nó một cái: "Làm sao ngươi nhìn ra được?"
Sừng của con chó điên này dài hơn trước thì phải?
"Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo!" Yêu Linh vẫy vẫy cái đuôi nhỏ.
Giọng nói kia dù không nhìn thấy nét mặt của nó, cũng có thể tưởng tượng ra, trong ngạo kiều mang theo chút đắc ý.
"Trong đầu ngươi ngoại trừ chuyện này ra, thì còn có chuyện khác không?" Sơ Tranh tát một cái làm Yêu Linh rơi xuống: "Bẩn thỉu."
Yêu Linh rơi xuống một đoạn, chậm rãi bay lên.
"Nhân loại các ngươi, nam nhân không phải đều như thế sao."
Sơ Tranh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/791636/chuong-1543.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.