Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Trong sơn động âm lãnh ẩm ướt, Sơ Tranh ngồi ở tận cùng bên trong nhất, Tuyên Ảnh ở bên ngoài bao lên một tầng kết giới, ngăn trở gió tuyết càn quấy.
Bốn phía bị tuyết lớn bao trùm, không có gì có thể nhóm lửa.
Tuyên Ảnh không quá yên tâm hỏi Sơ Tranh: "Ngươi có lạnh không?"
"... Ta thật sự không lạnh." Tin ta một lần có được không!
Cô không chỉ không lạnh, còn cảm thấy hơi nóng.
Ấn ký bị con xương khô lúc trước túm, cảm giác thiêu đốt kia càng ngày càng mãnh liệt, trước đó là cánh tay, bây giờ cũng đã sắp lan tràn đến bả vai.
Tuyên Ảnh nhìn cô vài lần, xác thực không giống như đang lạnh.
Hắn đi qua kéo lại áo khoác trên người cô: "Mắt khá hơn chút nào chưa?"
Sơ Tranh vẻ mặt ngay thẳng: "Không nhanh như vậy được."
Tuyên Ảnh mượn ánh tuyết bên ngoài chiết xạ ra ánh sáng, nhìn cô gái trước mặt, trên mặt cô cũng không có thất kinh, bình tĩnh thong dong, giữa hai đầu lông mày đều là lạnh lùng.
Cũng không biết lúc nào, cô có thể có cảm xúc khác.
-
Không nhìn thấy thứ gì đối với Sơ Tranh mà nói là một thể nghiệm mới lạ, chỉ có thể dựa vào thính giác, cũng may thính giác của cô cũng không tệ lắm.
"Gió tuyết bên ngoài ngừng rồi sao?"
"Ừ."
Dựa vào giọng nói dường như Tuyên Ảnh đang ở cửa hang, Sơ Tranh cảm giác được một chút gió lạnh phất qua.
Một lát sau Tuyên Ảnh đi từ cửa hang tới, ngồi ở bên cạnh cô.
"Sơ Tranh cô nương."
"Ừ."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/791369/chuong-1276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.