Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Có cảm giác gì?"
Tuyên Ảnh cố chấp hỏi kỹ về tay Sơ Tranh.
"Nóng." Sơ Tranh thở ra một hơi: "Ngươi dán vào ta như vậy thật thoải mái."
Không biết Tuyên Ảnh nghĩ đến cái gì, trên mặt đột nhiên hơi đỏ lên, hắn theo bản năng muốn tránh, kết quả nhớ tới bây giờ Sơ Tranh không nhìn thấy.
Không khỏi thở phào, may mắn cô không nhìn thấy.
Tuyên Ảnh nhếch môi, giọng điệu nghiêm túc: "Sơ Tranh cô nương, ngươi là một cô nương, đừng nói loại lời này."
Sơ Tranh hỏi rất nghiêm túc: "Loại lời nào?"
Tuyên Ảnh ẩn ẩn cắn răng: "Loại lời vừa rồi."
"Nói với ngươi cũng không được?" Nữ hài tử hơi nghiêng đầu xuống, ngân mang chiếu sáng gương mặt cô đến lóa mắt, tiếng nói của cô thanh thanh đạm đạm, nhưng có thể làm huyết dịch của hắn sôi trào, trái tim trống rỗng dường như cũng có hơi nóng.
"..."
Nàng là muốn ta chết à.
Tuyên Ảnh cố gắng tập trung lực chú ý lên cổ tay cô: "Còn có triệu chứng nào?"
Sơ Tranh lắc đầu, trừ cảm giác thiêu đốt, thì không có những cảm giác khác.
"Những đường chỉ này lan đến chỗ nào?"
Sơ Tranh giơ tay điểm lên vị trí bả vai một cái, đã vài ngày cô chưa xem, nhưng dựa theo trình độ thiêu đốt trên bờ vai, thì hẳn là lan đến khoảng chỗ này.
"Ngươi muốn nhìn sao?"
"..."
Tuyên Ảnh xém chút bị sặc nước bọt.
"Không, không cần."
Rõ ràng cô dùng giọng điệu rất bình thản, nhưng Tuyên Ảnh lại cảm thấy nhiệt độ của toàn bộ không gian đều cao lên, thân thể lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/791370/chuong-1277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.