Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh ngồi ở tầng hầm.
Không biết qua bao lâu, nghe thấy tiếng mở cửa.
Có người đi xuống.
Cô lách mình trốn vào trong góc.
Người xuống chính là một ông lão, một đầu tóc bạc trắng, mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn cũ kỹ, chống gậy, từng bước từng bước đi xuống.
Ông lão đi đến bậc thang cuối cùng, đứng ở đó một lúc.
Sau đó vòng qua phía sau cầu thang, tìm tòi trên mặt đất tận trong cùng, sàn nhà bị ông ta mở ra, sau đó ông ta giơ tay vào trong cơ quan xoay chuyển.
Sơ Tranh: "..."
Cái thứ quái quỷ này giấu cũng quá kỹ rồi!!
Cơ quan di động, vị trí bên trái tầng hầm, có một cánh cửa chậm rãi mở ra.
Sơ Tranh nhìn bên kia một chút, là một cái cầu thang âm tường.
Ông lão chống gậy đi vào.
Cổ tay Sơ Tranh nhoáng lên một cái, ngân tuyến bao vây cô lại, thân hình của cô lập tức biến mất trong không khí.
Sơ Tranh theo ông lão đi vào.
Bên trong chính là một căn phòng trống rỗng.
Không có gì cả.
Chí ít Sơ Tranh không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Ông lão đứng ở cửa vào, thần sắc tang thương không nói được nên lời: "Trì Kính, ta biết ngươi ở đây."
Giọng nói của ông lão yếu ớt, rõ ràng là gian phòng không có một ai.
Ông ta lại giống như đang đối mặt với một người.
Trì Kính...
Quả nhiên là thẻ người tốt của cô.
Nhưng đây là cái kịch bản gì?
Sơ Tranh không hiểu lắm, quyết định... quan sát trước đã.
Ông lão đột nhiên thở dài:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/791005/chuong-912.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.