Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tà môn?
Tà môn chỗ nào thì nói rõ ràng ra coi!!
Nói nhảm nửa ngày, không có lấy một câu hữu dụng.
Sơ Tranh: "Thiên Sư các người dung túng lệ quỷ?"
Khương Vân Lạc ngôn từ chính nghĩa: "Không thể nói như thế, chúng tôi đây là giảm bớt tổn thất không cần thiết."
Đây còn không phải là dung túng?
Thay từ khác thì chính là phải chắc?
Sơ Tranh hoài nghi: "Các anh đánh không lại à?"
Khương Vân Lạc nhìn cô, nói lời thấm thía: "Người anh em, chúng tôi cũng không dễ dàng mà, bây giờ người làm cái nghề Thiên Sư này đã ít, chết một người liền thiếu đi một người. Lệ quỷ chỉ túm lấy Đới gia gây họa, không gây họa cho người khác, cô nói xem chúng tôi đi tranh đoạt vũng nước đục này làm gì."
Một thanh niên tốt đẹp, nói tới nói lui, y như lão già.
Sơ Tranh: "..."
Thiên Sư cũng thức thời như này, ta có thể nói gì?
Đây mẹ nó là thế giới quỷ!!
Sơ Tranh hít sâu.
"Cho nên anh có nhận không." Một câu, ngay thẳng chút! Đàn ông mà lằng nhà lằng nhằng, giống thứ gì chứ!
Khương Vân Lạc không lập tức một tiếng cự tuyệt: "Cô nói trước đi, cô muốn làm gì."
Hắn đã tới.
Chắc chắn sẽ không cự tuyệt như vậy.
"Tìm được lệ quỷ kia."
"Không cần bắt?"
"Anh bắt được sao?" Sơ Tranh giọng điệu lạnh lùng.
"..."
Khương Vân Lạc cảm giác như trái tim bị người đâm một đao.
Hắn cũng rất lợi hại.
"Vẫn là năm triệu?" Khương Vân Lạc hỏi một tiếng.
"Ừ."
"..." Người anh em này có tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/791004/chuong-911.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.