Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Thượng Tĩnh đứng lên, nhìn quanh bốn phía.
Không phát hiện điểm gì không hợp lý...
Vừa rồi rõ ràng là có thứ gì ngáng chân cô ta!
Lúc này Sơ Tranh đã đi theo hai người Đới Tòng Vinh lên lầu.
Cô ngược lại muốn nghe một chút, Đới gia này đã làm chuyện phát rồ gì với thẻ người tốt.
-
Đới Tòng Vinh đỡ Đới lão gia ngồi xuống.
"Ông nội..."
Đới lão gia thở dài: "Ngồi đi."
Đới Tòng Vinh không dám cãi lời Đới lão gia, đến đối diện ngồi xuống.
Sơ Tranh chống lên cái bàn bên cạnh, trực tiếp ngồi xếp bằng lên trên.
Đới lão gia trầm mặc ngồi, Đới Tòng Vinh cũng không dám thúc giục.
"Tòng Vinh, năm nay cháu bao nhiêu tuổi?"
Đới Tòng Vinh nghe thấy Đới lão gia hỏi, nhanh chóng trả lời: "Ba mươi hai."
"Ba mươi hai." Đới lão gia lặp lại một lần, đáy mắt đục ngầu, có ánh nước.
"Năm đó cha mẹ cháu xảy ra chuyện, đưa các cháu cho ta chăm sóc, những năm này ông nội cũng không chăm sóc được tốt cho các cháu. Đặc biệt là em trai cháu..."
"Ông nội, ông nói chuyện này để làm gì." Đới Tòng Vinh nói: "Ông là thân nhân duy nhất của chúng cháu, ông chăm sóc chúng cháu vô cùng tốt."
Đới lão gia thở dài.
"Ông nội, rốt cuộc là thế nào?" Đáy lòng Đới Tòng Vinh có chút bất an.
"Tiếp theo đây ông nội muốn nói với cháu một chuyện, rất quan trọng..."
Đới Tòng Vinh lập tức chỉnh ngay ngắn thân thể: "Ông nội nói đi."
Đới lão gia giống như hạ quyết tâm.
"Năm đó..."
Đới gia lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/791006/chuong-913.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.