Ngữ Hoà Điệp đứng chắn giữa hai người, một vẻ đứng về phía Giang Uẫn rõ ràng, ánh mắt không hề có chút do dự, như thể cho dù kết quả là thứ y không muốn nghe đến nhất thì y vẫn sẽ chấp nhận kết cục này. Cố chấp đến cạn lời.
Tâm trạng của Xương An Diệp có chút dịu đi, y bình tĩnh nói: " Thuốc giải, chỉ cần ngươi đưa cho ta, ta sẽ nói đỡ giúp ngươi trước mặt hoàng thượng."
Giang Uẫn ho mấy tiếng rồi cười nhạo: " Đến bước đường này rồi, ngươi cho rằng sau khi Đông Triêu Duẫn khoẻ lại, hắn sẽ tha cho ta? Nực cười. Ta làm đến bước này rồi chính là vì đã nghĩ đến mọi chuyện sẽ không thể vãn hồi."
Hắn thò tay vào trong vạt áo, móc ra một lọ nhỏ màu đen:
"Nếu như ta đã không có được thứ ta muốn, vậy thì hắn cũng đừng hòng. Thuốc giải này chỉ có một viên duy nhất trên đời. Ngươi quay về bảo hắn đầu hàng, đem ngai vàng trao cho ta. Ta sẽ xem xét lại."
Xương An Diệp bán tính bán nghi: " Chỉ có việc đó thôi??"
Giang Uẫn nở nụ cười đầy thích ý, tay nắm chặt lọ thuốc nhỏ như thể muốn bóp nó vỡ vụn: " Đương nhiên là còn cần ngươi...nằm sẵn trên lòng sàn chờ ta nữa. Không mặc y phục càng tốt."
Ngữ Hoà Điệp nghe thấy mấy câu này, sắc mặt không nhịn được trắng bệch, bả vai run lẩy bẩy.
" Giang Uẫn." Xương An Diệp tức giận, trường kiếm còn chưa kịp nhấc lên đã bị đá bay.
Xương An Diệp bị hai lực đạo kéo ngược lại, hai tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-chinh-khong-voi-sao-ta-phai-voi/1024407/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.