Ngữ Hoà Điệp điên điên dại dại gào thét trong góc phòng, hét đủ lại ngồi co ro một góc, ánh mắt đảo xung quanh, vẻ mặt nom rất sợ hãi.
Ánh sáng từ ngoài chiếu vào, rọi thẳng vào căn phòng u tối.
Ngữ Hoà Điệp như bấu víu được cọng dây cứu mạng, điên cuồng bò dậy chạy ra ngoài lại bị một lực đạo đẩy ngã dúi ra sau.
" Ta còn tưởng ngươi giả điên, hoá ra điên thật à." Giọng điệu đầy chế giễu.
Ngữ Hoà Điệp thở hồng hộc, ánh mắt đỏ lừ lừ nhìn Xương An Diệp tiến vào.
Bên ngoài có khoảng ba bốn ám vệ canh giữ bốn phía, rõ ràng là giam giữ.
Xương An Diệp phủi phủi cái ghế, chậm chạp ngồi xuống: " Với tình hình này thì Giang Uẫn với Đông Thành Viên hẳn là đã xuống mồ rồi đi."
Xương An Diệp vân vê một lọn tóc cười cười. Ngữ Hoà Điệp nhìn đến là ngứa mắt, y nghiến răng nghiến lợi, thiếu chút là kêu ' ken két ken két'.
[ Độ tức giận của Ngữ Hoà Điệp: + 10. Tổng 60.]
" Ngay từ đầu ta còn cho rằng ngươi căm hận Giang Uẫn đã diệt tộc mình nhưng ngẫm lại...sao bây giờ lại ở phe hắn rồi."
Ngữ Hoà Điệp không lên tiếng, đôi mắt long sòng sọc nhìn Xương An Diệp với vẻ căm phẫn.
Xương An Diệp ngược lại còn bật cười: " Giả bộ cái gì, ta biết... ngươi không câm."
Ngữ Hoà Điệp muốn nhào lên lại bị ám vệ nhanh hơn một bước, ghìm chặt dưới đất.
" Xương An Diệp, ta nguyền rủa ngươi, nguyền rủa ngươi chết không toàn thây. Cho dù có thành quỷ, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-chinh-khong-voi-sao-ta-phai-voi/1024406/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.