Xương An Diệp xông được vào đại điện làm Đông Trường Lưu hết hồn chim én mà kêu lên một tiếng.
Đông Dạ Hiền nhìn mảnh xích yếu ớt trên cổ tay Xương An Diệp, lại không thể nào chặt đứt, có chút nóng ruột mà chém bừa.
Đông Trường Lưu đẩy hắn một cái: " Chém vào tay y bây giờ."
Đông Dạ Hiền mặc kệ, kéo Xương An Diệp muốn đưa y đi gặp Đông Triêu Duẫn. Xương An Diệp lại lắc đầu:
" Thuốc giải. Ta không biết nó có hiệu quả với vật dẫn không nhưng mà thà đánh liều một lần còn hơn. Ngươi nhất định không được để cái này rơi vào tay người khác."
Xương An Diệp nhìn qua khe cửa, Giang Uẫn đã dẫn quân xông đến phía trước, vẻ mặt hắn rất hung dữ lại còn có Ngữ Hoà Điệp thất thiểu đi phía sau.
" Đi đi." Xương An Diệp ra hiệu cho Đông Dạ Hiền cùng Đông Trường Lưu. Nếu y ra ngoài đó, Giang Uẫn sẽ không chú ý tới hai người bọn họ nữa.
Không để hai người bọn họ phản bác hay do dự, Xương An Diệp đã mở cửa ra ngoài.
Quả nhiên Giang Uẫn không hề để tâm đến bóng dáng hai người kia đang dần khuất dạng, hắn nhìn chằm chằm Xương An Diệp bị Ngữ Hoán kéo tới gần mình.
" Ta biết ngươi không phải là người của thế giới này."
Một câu liền khiến Giang Uẫn ngơ ngẩn mất một hồi. Hắn nhếch môi:
" Vậy Tiểu Diệp a, ngươi hẳn cũng không phải?"
Xương An Diệp nói:
" Ta đoán không lầm thì ngươi dùng thuật thôi miên lên người Ngữ Lương và Ngữ Hoán, thậm chí cả Đông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-chinh-khong-voi-sao-ta-phai-voi/1024408/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.