Cư Đồ Tích mon men lại gần ôm Xương An Diệp. Xương An Diệp một vẻ ghét bỏ đạp hắn qua một bên, lớn giọng càu nhàu:
" Đã bảo anh không được cắn vào cổ, tại sao lại cắn hả? Anh cầm tinh con chó?? Tắm xong vết cắn đau lắm có biết không?"
Cư Đồ Tích ủy khuất muốn ôm lần nữa lại bị Xương An Diệp phũ phàng đánh một cái vào tay.
Cư Trữ Lan cùng Cư Đồ Liên đang ăn sáng, vừa nhìn lên lầu đã thấy Xương An Diệp mặt mày hầm hầm đi xuống, Cư Đồ Tích lẽo đẽo theo sau, vẻ mặt đáng thương quá trời.
" Hai đứa cãi nhau đấy à??" Cư Trữ Lan cười cười, bà đẩy cốc sữa ấm đến trước mặt Xương An Diệp.
Cư Đồ Tích lắc đầu nguậy nguậy: " Không có."
Xương An Diệp lập tức bắn cho hắn ánh mắt sắc nhọn. Cư Đồ Liên ở một bên âm thầm cười đến quên trời quên đất.
Cư Đồ Tích đem vẻ mặt thẫn thờ khi bị vợ ghét bỏ đến quân doanh, doạ mọi người một phen hú vía không hề nhẹ.
Quất Chửu Quân từ đâu chạy đến hóng chuyện với đám binh lính về sự tích bị vợ bỏ rơi của ngài thượng tướng đáng quý nhà bọn họ.
Quất Chửu Quân nhìn Cư Đồ Tích: ?
" Lại làm sao?"
Cư Đồ Tích nghiêng đầu nhìn hắn, thở dài nói: " Hôm qua đang mặn nồng, vào đúng thời khắc cao trào nhất, ánh sáng như chiếu rọi vào khung cửa sổ, căn phòng yên tĩnh vang lên...."
" Con mẹ nó, im mồm." Quất Chửu Quân phi thẳng cái chén về phía Cư Đồ Tích, hùng hồn quát: "
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-chinh-khong-voi-sao-ta-phai-voi/1024390/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.