Quất Chửu Quân chán ghét cái gia tộc nguội lạnh tình cảm của mình, hắn nỗ lực hết mình, làm theo ý mà mấy lão già đó muốn nhưng rồi thì sao.
Hắn đã từng hy vọng, cũng đã từng tin tưởng.
Nhưng Quất Chửu Duẫn lại muốn đưa em trai cùng cha khác mẹ của hắn lên làm người thừa kế. Tên đó thậm chí mới bước vào tuổi vị thành niên, tên đó thậm chí còn không muốn theo truyền thống quân nhân của gia tộc, tên đó ngay cả khẩu súng cũng không dám cầm, nhu nhu nhược nhược, cả ngày chỉ biết ngồi ăn vạ một xó.
Hắn cũng từng hận, cũng từng tức giận.
Nhưng giờ thì khác rồi.
Cái ngày mà hắn nghe được Quất Chửu Duẫn cùng thượng tá Trần Thịnh nói chuyện.
" Nguyên soái, Quất Kha như vậy, để hắn làm người thừa kế liệu có ổn??"
" Ngươi cho rằng ta thực sự cần người thừa kế?!"
Trần Thịnh nhíu mi, suy nghĩ một hồi, ánh mắt loé lên: " Không lẽ ngài....."
" Quất Chửu Quân rất tốt, hắn cũng rất thông minh. Nhưng hắn giống ba hắn, đều phiền ở một chỗ là quá cứng đầu và rất ghét bị gò bó. Nếu như để hắn lên làm người thế kế, người ông nội như ta đây còn có tiếng nói trong cái gia tộc này???"
Trần Thịnh đẩy mắt kính, không cho ý kiến.
" Quất Kha tuy ngu xuẩn nhưng rất nghe lời. Nếu như có thể để nó kết thân với Thiều gia. Quất Chửu Quân cũng chỉ là con mọt. "
" Thiều Y Hoa này rất được đại tướng yêu quý. Cũng có thể coi là con gái cưng đi. Sợ là lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-chinh-khong-voi-sao-ta-phai-voi/1024389/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.